Chương 103: Con đèo kinh hoàng
Buổi sáng hôm , trời mưa phùn ẩm ướt. Sau khi ăn sáng, mỗi xe dùng 1 chiếc áo mưa đôi lên đường.
Hành trình gian nan chính thức bắt đầu.
Mở đầu hành trình xuất phát từ thành phố nên đường còn dễ.
Trời vẫn cứ đổ mưa, mặc dù chỉ là cơn mưa phùn ẩm ướt nhưng cũng đủ tồi tệ. Ai nấy đều dính mưa, đầu bết, quần áo lấm lem ẩm ướt.
3 chiếc xe lăn bánh con đường mòn dài như thể điểm dừng. Mặc dù bầu trời âm u xám xịt, nhưng cảnh sắc bên đường khiến lòng say đắm. Đi 1 đoạn bắt gặp những con suối mát trong, những cánh đồng hoa cải mênh m.ô.n.g bát ngát, nở bung trắng xóa, vẽ nên 1 bức tranh thơ mộng cho vùng cao. Giá mà mưa, cả nhóm thể dừng để checkin lưu những kỷ niệm đẽ để thể nhớ về.
Đến trưa thì cả nhóm dừng ở nhà của Pao ăn uống nghỉ ngơi và checkin. Sau nửa ngày mệt mỏi, gỡ chiếc áo mưa xuống và quây quần bên bàn ăn, ai nấy đều vui vẻ, ngớt.
Ăn xong, cả nhóm lên tầng 2, nam nghỉ ngơi còn nữ checkin.
Nhà của Pao tầm view . Mặc dù trời vẫn còn mưa, nhưng 3 cô gái thi cầm ô ngoài trời checkin.
Tuấn 1 chỗ, chăm chú Dương đang phấn khởi tạo dáng. Trong lòng cũng thấy buồn . Dương chẳng bao giờ Tuấn chụp ảnh cho, đơn giản vì Tuấn chụp ảnh quá tệ. Có chụp đến bức thứ 60 mà Dương vẫn còn ưng. Lúc thì chê căn góc , lúc thì chê chụp chân ngắn , lúc chê chụp béo quá. Tuấn vẫn thấy ở , tấm nào cũng đẽ dễ thương. Mà thể, trong mắt Tuấn lúc nào Dương cũng dễ thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-trong-ngan-ban/chuong-103-con-deo-kinh-hoang.html.]
Huy yên như Tuấn. Huy cạnh Tú để học hỏi cách căn góc chụp ảnh. Thỉnh thoảng, Huy cũng đưa máy ảnh lên lén chụp yêu vài kiểu để giữ riêng cho .
Nghỉ ngơi xong, thì cả nhóm lên xe Đồng Văn. Có điều, nửa đường thì xe của Tú gần hết xăng. Tuấn và Tú cùng tìm chỗ đổ xăng. Còn Huy lưỡng lự xem nên cùng hội . Nhìn bầu trời âm u mờ mịt, con gái ở phía cũng đang run lên vì lạnh, Huy cảm thấy nên vẫn hơn. Vả , cả nhóm phượt cho nên đều là ăn chung ở chung. Đến để giảm tải cũng . Huy mở hành lý lấy 1 chiếc áo gió mặc cho chị Hương 2 bám theo google map mà .
Đường đèo quanh co 1 bên là vực thẳm 1 bên là vách núi. Nếu ai bệnh sợ độ cao mà qua đoạn đường như chắc là thét mất. Bù , đường chỉ 1 hướng duy nhất nên dễ lạc.
Đường rừng núi ít nhà dân, để tìm chỗ đổ xăng cực kỳ vất vả, xa sâu khu dân cư mới chỗ đổ. Đổ xăng xong, nhóm 4 lập tức lên xe đến thị trấn Đồng Văn. Lúc cũng khá muộn .
4 2 xe men theo vách núi. Do trời tối, sương mù dày đặc cộng thêm màn mưa mù mịt nên chẳng thấy gì phía . Cố gắng lắm cũng chỉ đoạn đường 1 mét ngay mặt, nhờ đèn xe nỗ lực xuyên qua làn nước mờ mịt chiếu xuống đường.
Thảo và Dương phía đều run lên vì lạnh và sợ. Cả 2 đều ôm chặt lấy phía cho bớt lạnh và cũng để tiếp thêm sức lực cho 2 trai đang cầm lái.
Từng giọt mưa lạnh buốt xối xả táp thẳng mặt như những mũi kim sắc nhọn, khiến tầm nhòe . Sau đó nước mưa men theo gương mặt chảy tràn xuống cổ, len lỏi từng thớ thịt, như rút cạn ấm. Bên trái là vách núi, bên là vực thẳm. Nếu sơ sẩy mất tập trung 1 chút thôi cũng thể khiến chiếc xe lao ngay xuống vực.
Thảo phía Tú, kiềm , nước mắt nóng ấm cứ chảy thấm lưng áo Tú. Thảo sợ thương Tú. Còn Dương, mặc dù trong lòng run sợ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh. Dương ngay ngắn phía , ngả đầu lưng Tuấn, vòng tay ôm thật chặt. Trong lòng cũng thầm cầu khấn các cụ độ cho qua khỏi phen .
Tuấn võ nên chẳng sợ bọn côn đồ, cũng chẳng sợ ma quỷ, nhưng lúc , Tuấn cũng cảm thấy sợ, thấy ân hận vì đến đây. Tú cũng khác gì, ngờ chuyến mà háo hức mong đợi khổ sở thế . Tuấn Tú đều ý thức rõ ràng rằng đang gánh vác tính mạng của và tính mạng của yêu, dừng , mà tiếp cũng đầy bất trắc.
Trong lòng cả 4 đều thầm thề là sẽ bao giờ Hà Giang nữa.