Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tháng sau, căn nhà trọ vốn im ắng của An giờ đây đã tràn ngập tiếng chim hót và mùi trà buổi sớm. Những điều kỳ lạ không còn xảy ra. Nhưng điều lạ hơn… là cảm giác trong tim cô cũng không còn trống rỗng.
Cô sống chậm hơn, viết nhiều hơn, và mỗi sáng đều ngồi bên hiên nhìn về phía giếng, nơi đã từng là cánh cửa nối hai thế giới.
Cô bé Diễm không xuất hiện nữa, nhưng mỗi khi gió thổi qua, cô vẫn nghe thấy một chút gì đó thân quen, như tiếng gọi khẽ:
“Chị ơi…”
Và cô sẽ mỉm cười, vuốt ve con búp bê nhỏ vẫn đặt cạnh gối – món quà duy nhất còn sót lại từ một kiếp chưa kịp bắt đầu.
Có hôm, An ngồi bên gương và tự hỏi:
“Nếu tất cả chỉ là giấc mơ… thì vì sao trái tim lại vẫn thấy đau đến vậy khi nhớ về anh?”
Câu hỏi ấy không cần lời đáp.
Vì bên bàn, chiếc nhẫn ngọc cổ xưa vẫn nằm đó. Mỗi lần ánh trăng rọi vào, viên ngọc lại ánh lên một vệt sáng nhàn nhạt – như ai đó vẫn dõi theo cô.
Cuối năm ấy, An quyết định rời khỏi căn nhà trọ.
Cô đến chào bà cụ chủ nhà. Khi nhìn thấy cô, bà cụ chỉ cười hiền và nói:
“Cô sống được ở căn nhà đó là lạ lắm rồi. Không phải ai cũng chịu được. Mà chắc… là cô có nợ – giờ trả xong rồi.”
An không trả lời, chỉ gật nhẹ. Trong mắt bà cụ, cô thấy ánh nhìn như đã biết từ lâu – biết rằng có những thứ không thể dùng lý trí để giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-tren-bo-gieng/chuong-7-mot-kiep-yen-mot-kiep.html.]
Hôm rời đi, An quay lại bên giếng lần cuối.
Cô đặt tay lên miệng giếng, khẽ thì thầm:
“Kiếp này em sống trọn. Kiếp sau… nếu anh còn đợi, thì em sẽ bước đến, không chần chừ.”
Ba cánh hoa giấy rơi nhẹ xuống mặt giếng – lần cuối cùng.
Không có gió. Không có mùi trầm. Chỉ là một sự yên lặng đến lạ, như thể tất cả những hồn phách từng mắc kẹt… đều đã rời đi.
Một năm sau, An cho ra mắt cuốn sách đầu tiên mang tên "Bóng Hồng Trên Bờ Giếng".
Cuốn sách không ghi rõ là hư cấu hay thật. Chỉ có một dòng chữ nhỏ ở trang đầu:
“Gửi người đã giữ lời hứa suốt ba kiếp người.
Và gửi chính tôi – kẻ đã nhớ được điều không nên quên.”
Và mỗi lần ai đó hỏi cô:
“Cuối cùng, chuyện đó có thật không?”
An sẽ chỉ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc mờ đeo trên ngón áp út:
“Có những người… không cần hiện diện bằng xác thịt, vẫn ở cạnh ta cả đời.”