An đứng c.h.ế.t lặng trước chiếc gương.
Hình bóng người đàn ông trẻ vẫn rõ ràng, sắc nét như thật. Áo the đen cổ đứng, mái tóc vuốt gọn, dáng người cao và ánh mắt trầm lặng, mang theo điều gì đó vừa gần gũi vừa xa xôi.
Anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười – nụ cười không mang sự vui vẻ, mà là một kiểu nhẹ nhõm sau chờ đợi quá lâu.
Rồi hình ảnh trong gương mờ dần… và biến mất.
Suốt nhiều ngày sau đó, An không còn gặp hiện tượng kỳ lạ nào. Không gió thì thầm, không cánh hoa rơi đều đặn. Cô gần như nghĩ mọi thứ đã kết thúc – cho đến khi bà cụ chủ nhà đưa cho cô một tờ giấy cũ đã ố vàng, tìm thấy khi dọn kho.
“Chắc là của chủ cũ để quên. Mà cô thử đọc xem, chữ xưa nhưng rõ lắm.”
An mở ra. Là một tờ giấy hôn ước, nét chữ nắn nót, được ký cách đây... hơn một trăm năm.
Người ký tên: Vũ Thành Lâm
Hôn thê: Nguyễn Gia An
Tim cô thắt lại.
Tên của cô.
Cô lập tức quay về miếu đá, mang theo tờ hôn ước. Bầu trời hôm đó âm u, sương giăng kín lối như một tấm rèm chia đôi thực tại và ký ức.
Trước bàn thờ đá, cô đặt tờ giấy xuống, cúi đầu thật sâu:
“Nếu anh còn nhớ lời hứa... thì em, kiếp này, đã quay lại.”
Một cơn gió lạ thổi bạt qua, khiến lá rụng xào xạc. Dưới chân tượng đá, một mảnh ngọc nhỏ long lanh hiện ra giữa lớp rêu xanh. Cô nhặt lên – là một mặt dây chuyền khắc hình bông hoa giấy, mặt sau có chạm khắc:
"Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ tìm em."
An về nhà, đặt mặt ngọc lên bàn. Đêm ấy, cô không ngủ. Cô ngồi cạnh chiếc gương, ánh mắt không còn hoang mang, mà là chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-tren-bo-gieng/chuong-6-nguoi-giu.html.]
Ba giờ sáng.
Gió không nổi.
Không có tiếng gõ cửa.
Nhưng chiếc gương chợt sáng lên lần nữa. Và lần này, anh không còn ở trong gương.
Anh đứng đó – ngay cửa.
Vẫn là anh – người trong giấc mơ. Vũ Thành Lâm.
Ánh sáng nhạt bao quanh anh, không rực rỡ như ma quỷ, không mờ nhạt như hư ảo. Mà là thật – dịu dàng và đủ để tim cô đau nhói.
“Anh đã đi qua ba kiếp người để tìm em. Nhưng khi em rơi xuống giếng... lời hứa của anh vỡ tan. Anh không thể cứu em.”
“Nên kiếp này… anh quay lại. Không để em cô đơn thêm nữa.”
An run tay chạm vào mặt ngọc. Nó sáng lên khi tay cô chạm vào, ánh sáng mềm như hơi thở.
“Nhưng… anh không còn là người.” – An khẽ nói.
Anh gật đầu:
“Anh chỉ còn lại một chút linh hồn. Nếu em muốn, anh sẽ đi. Chỉ cần em sống bình an.”
Cô rơi nước mắt.
“Không… Nếu anh đi, ai sẽ giữ lời hứa?”
Một tia sáng ấm áp lan ra từ mặt ngọc, chạm vào hai bàn tay đan vào nhau. Và rồi… ánh sáng ấy tan vào không gian, mang theo hình bóng anh – nhưng để lại trong tay cô… một chiếc nhẫn ngọc xanh mờ, cổ xưa và vừa khít.
Kể từ đó, An không còn thấy ai trong gương, không còn giấc mơ lặp lại. Nhưng mỗi đêm, cô đeo chiếc nhẫn ngọc ấy lên tay, rồi thì thầm:
“Kiếp trước anh không kịp… Kiếp này, em đợi.”