Bóng Hồng Trên Bờ Giếng - chương 4: cô bé gõ

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:07:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, An mang dấu chân bùn nhỏ xíu ra sau vườn, lần theo những gì còn sót lại. Nhưng như thể tất cả chỉ là ảo ảnh – mọi dấu tích đã biến mất. Mặt đất khô ráo, phẳng lì. Ngay cả hoa giấy cũng không rụng cánh nào như mọi hôm.

Nhưng khi bước đến gần giếng, An dừng sững.

Một con búp bê vải nhỏ đang nằm ngay bên thành giếng. Cũ kỹ, vá chằng vá đụp, nhưng vẫn còn rõ hàng mi thêu tay và chiếc váy hoa màu tím đã phai. Cô cúi xuống nhặt lên. Trên tay búp bê có thêu một cái tên bằng chỉ đỏ: “Diễm”.

Tim An nhói lên.

Tên đó… không hiểu vì sao lại khiến cô cảm thấy nghẹn trong cổ họng.

Chiều hôm đó, bà cụ chủ nhà ghé qua mang ít chuối chín. Nhìn thấy búp bê trong tay An, bà cụ thoáng sững người:

“Ơ… sao cô có con đó? Nó… nó từng là của bé Diễm – đứa trẻ con bà Hai ở xóm dưới. Mất lâu rồi.”

An siết chặt con búp bê.

“Cháu… có thể nghe thêm về bé được không ạ?”

Bà cụ chép miệng:

“Ngày xưa, bé Diễm sống ở đây. Dễ thương, ngoan, hay cười lắm. Nhưng mà kỳ lắm cô ơi… cứ mỗi lần trăng tròn, nó lại đứng bên giếng, vừa đung đưa búp bê vừa hát ru một mình, như có ai chơi cùng vậy đó…”

“Một đêm nọ, nó biến mất. Người ta tìm khắp nơi không thấy. Đến tận bốn mươi chín ngày sau mới phát hiện xác nó… nổi lên trong giếng này.”

Bà cụ siết chặt hai tay, giọng run run:

“Hồi đó có đồn… là nó thấy ai đó trong gương, rồi bị dụ ra giếng. Mẹ nó phát điên từ đó. Nhà bỏ hoang luôn từ dạo ấy.”

Đêm đó, An không bật đèn.

Cô ngồi trước chiếc gương lớn trong phòng thờ, con búp bê “Diễm” đặt trước mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-tren-bo-gieng/chuong-4-co-be-go.html.]

Ba giờ sáng.

Gió rít mạnh hơn thường lệ. Cửa không gõ – mà tự mở. Không tiếng bước chân. Chỉ có một mùi thơm thoang thoảng như nhang trầm cũ.

Gương bắt đầu mờ đi, rồi hiện ra hình ảnh:

Một bé gái độ 6-7 tuổi, tóc tết hai bên, mặc váy tím, ôm con búp bê giống hệt. Đứng cạnh là cô gái áo trắng – chính là An trong hình dạng của kiếp trước.

Bé gái ngước nhìn, giọng nhỏ nhẹ:

“Chị đã hứa sẽ bảo vệ em… Chị quên rồi sao?”

An chạm tay vào gương, giọng khẽ như chính linh hồn cô đang lên tiếng:

“Chị không nhớ được gì… Nhưng chị sẽ tìm lại. Sẽ không để em lạc nữa.”

Cô bé mỉm cười. Giấc mơ mờ dần.

Sáng hôm sau, có một lá thư lạ đặt trước cửa nhà. Không địa chỉ, không tên người gửi.

Trong thư chỉ viết một câu:

“Muốn biết sự thật… hãy đến miếu đá đầu làng. Nơi lời hứa bắt đầu.”

An nhìn ra giếng. Cây hoa giấy khẽ lay, ba cánh hoa đỏ lại rơi xuống – như một lời nhắn.

Lần này, cô không còn muốn trốn tránh.

Cô phải đi.

Đi tìm ký ức – và lời hứa chưa được hoàn thành.

Loading...