Tranh cãi , cuối cùng vẫn hôn.
"Ngủ , chúc ngủ ngon."
Hắn nghiêm túc đắp chăn cho .
Hắn thì trêu chọc xong , bây giờ đến lượt ngủ . Đồ khốn kiếp.
Cố Vân Khiên còn ép yêu đương nữa. Hắn dùng cách của riêng , lặng lẽ len lỏi cuộc sống của .
Khi một ở nhà, tay tiện phơi quần áo, theo thói quen gọi tên , lúc đó nhận vấn đề nghiêm trọng .
Tôi đúng là trốn tránh tình yêu, nhưng cũng đúng là thu hút. Giờ đây, thật sự chút thể rời xa .
Hai loại cảm xúc đan xen , khiến tâm trạng càng thêm bực bội.
khi Cố Vân Khiên xuất hiện buổi tối, cảm xúc của xoa dịu.
Tôi càng ngày càng kiểm soát bản .
...
“Tay hồi phục gần xong , vài ngày nữa là thể làm bình thường.”
"Ngày mai cần đến nữa, thể tự chăm sóc bản ."
"Hừ, dùng xong là vứt, tra nam cũng vô tình như em."
Cố Vân Khiên lẩm bẩm, bất mãn kéo , nhất quyết hôn .
Lại náo loạn một hồi, liếc cánh tay lành của , mặt mày đen sầm phòng tắm.
Tôi thức dậy vệ sinh cá nhân, quên mất nhóm nhận một dự án mới, lát nữa Triệu Vũ sẽ đến đưa tài liệu mới cho .
Tôi đánh răng, Cố Vân Khiên cứ bên cạnh phá đám, đòi cạo râu cho , nếu thì sẽ dùng râu cọ cổ .
"Anh phiền quá, tránh xa ."
Tôi đẩy đẩy , cố ý trêu chọc .
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, bảo mở cửa.
"Ai , sáng sớm tinh mơ."
Cố Vân Khiên mặt mày khó chịu mở cửa.
Triệu Vũ chằm chằm chiếc áo choàng tắm , nhà, lập tức trợn tròn mắt, nên lời.
"Sao là ? Cậu đến làm gì?"
"Em, em đến đưa tài liệu cho tổ trưởng Từ."
Triệu Vũ lắp bắp rút mấy tập tài liệu từ trong túi.
Cố Vân Khiên nhận lấy: "Biết ."
Tôi từ phòng tắm bước , Triệu Vũ như cầu cứu liếc một cái, ánh mắt đầy dấu hỏi.
Tôi theo bản năng kéo cổ áo lên một chút, tối qua Cố Vân Khiên "đánh úp", thể để khác manh mối.
Cố Vân Khiên chắn tầm của .
"Không việc của nữa, làm ."
Sau đó, vô tình đóng cửa , để Triệu Vũ một bối rối bên ngoài.
Vài giây , Triệu Vũ gõ cửa.
Cố Vân Khiên mặt đen sầm mở cửa: "Lại làm gì?"
"Em, em mang bữa sáng cho tổ trưởng Từ."
Triệu Vũ cẩn thận đưa tới, suýt thì dọa .
Tôi vội vàng tiến lên nhận đồ, cảm ơn .
Ánh mắt Triệu Vũ đảo qua giữa và Cố Vân Khiên, cuối cùng dừng ở cổ .
Cậu hạ thấp giọng, ghé sát , tưởng rằng nhỏ.
"Tổ trưởng, tổ trưởng Cố bắt nạt ? Hắn mà còn đuổi đến tận nhà , hai đánh ?"
"Ơ..."
Tôi nhất thời đau đầu, nghẹn lời.
Cố Vân Khiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ôm lấy .
"Triệu Vũ, cái mạch não của thế , tháng chuyển chính thức đúng là một vấn đề."
"À?"
Triệu Vũ hoảng, sai cái gì.
"Đi nhanh , coi chừng làm muộn."
Cố Vân Khiên phất tay, đóng cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bl-nu-hon-sau-canh-cua/chuong-5.html.]
...
Trên đường Triệu Vũ làm, hồn vía như bay mất.
Đợi mãi mới nhận , gửi cho nhiều tin nhắn, là dấu hỏi.
Tôi dặn dò , bảo đừng ngoài.
Triệu Vũ ngoan ngoãn đồng ý.
Cố Vân Khiên quần áo xong bước , bảo thắt cà vạt cho .
Tôi lạnh siết chặt cà vạt, thắt chặt đến nhíu mày.
"Cố Vân Khiên, nãy cố ý , đừng việc gì là dọa thực tập sinh của ."
"Cái gì mà của em? Cậu còn giữ đó."
"Bớt gở ."
"Em nó quan tâm cái quan tâm cái , khi nào thì quan tâm chút đây?"
Cố Vân Khiên với giọng điệu nửa đùa nửa thật, bất mãn véo má hôn một cái, cửa làm.
Một tuần , làm .
Vừa đến công ty, các thành viên trong nhóm đều nhớ , còn tặng hoa cho .
Trên bàn một hàng hoa cẩm chướng, khoa trương.
Đi ngang qua chỗ làm việc của Cố Vân Khiên, đưa cho một ly cà phê.
"Chào mừng trở nha, tổ trưởng Từ."
Hắn lén lút móc nhẹ lòng bàn tay , ánh mắt mang theo ý .
Tôi giả vờ lạnh nhạt gật đầu, coi như đáp .
Triệu Vũ chằm chằm chúng , trong mắt nhận hương vị khác lạ, nhưng dám với ai.
Tôi vị trí, bù đắp công việc bỏ lỡ trong thời gian qua.
Cố Vân Khiên lén lút nhắn tin cho , chiều tan làm cùng về, nấu canh cho uống.
Tôi do dự một lát, trả lời: "Được".
Tôi nghĩ đến lúc đáp mối quan hệ giữa và .
...
khi tan làm, đợi lâu ở lầu, Cố Vân Khiên vẫn xuống.
Đồng nghiệp ngang qua Cố Vân Khiên hôm nay tan làm sớm.
Tôi ngạc nhiên trong chốc lát, buổi chiều bận họp, chú ý đến động tĩnh của .
Cho đến khi gọi điện cho , lâu mới bắt máy.
"Cố Vân Khiên, ?"
"Xin , việc gấp, em về nhà ."
Hắn dường như đang lái xe, bên đó âm thanh ồn ào.
Tôi cúp điện thoại, trong lòng chút hụt hẫng.
Về đến nhà, gọi một phần đồ ăn ngoài.
Ăn một nửa, liền còn khẩu vị.
Rõ ràng đây vẫn thể chịu đựng đồ ăn ngoài, nhưng Cố Vân Khiên chăm sóc lâu , khẩu vị dường như cũng trở nên khó tính hơn.
Trên ban công còn một chiếc áo khoác của Cố Vân Khiên, bay bay trong gió.
Trong nhà khắp nơi đều tràn ngập dấu vết để , nhưng bản ở bên cạnh .
Vậy hôm nay việc gấp gì chứ? Bình thường, đều sẽ báo cho một tiếng.
Tôi buồn bã nghĩ ngợi, tùy tiện mở một bộ phim, g.i.ế.c thời gian.
Đêm khuya, trằn trọc giường, mãi ngủ .
Tôi mở điện thoại, do dự trong khung chat của Cố Vân Khiên, cuối cùng vẫn thoát .
Đột nhiên, thấy Cố Vân Khiên đăng ảnh lên trang cá nhân. Thời gian là mười lăm phút .
Nội dung chỉ là một bức ảnh, chụp quán bar, bàn một đống chai rượu đủ màu, còn một vài bóng dáng nam nữ.
Ồ, hóa đây chính là việc gấp ? Uổng công còn lo lắng bồn chồn ở đây, tất cả đều vô ích.
Tôi nghiến răng, nhấn like cho .
Còn gì mà yêu đương với , chắc là lừa thôi.
Tôi bực bội chui chăn, cố gắng nhét trở cái vỏ bọc an đó.
Một mặt mừng thầm vì lời ngon tiếng ngọt của , một mặt cảm thấy buồn bã.