CHƯƠNG 59
Thanh Sơn thực sự giúp Kim Phụng ôn tập một cách nghiêm túc. Anh đối diện cô, thi thoảng hỏi một câu bất kỳ trong tập đề cương mà Nam Phong chuẩn .
Thanh Sơn chỉ nhận xét câu trả lời của Kim Phụng mà còn gợi ý cho cô để kết quả hơn.
Kim Phụng thấy rõ ràng tập đề cương Nam Phong đưa cho Thanh Sơn hai phần. Phần câu hỏi hiện tại Thanh Sơn đang giữ để đóng vai giảng viên khoa Quản trị Kinh doanh. Phần đáp án Kim Phụng cất trong ngăn kéo một cách cẩn thận để nghiên cứu thêm. Như chẳng lẽ Thanh Sơn học thuộc đáp án ?
Càng nghĩ, Kim Phụng càng nén nổi tò mò. Cô lên tiếng:
“Anh học đề cương đúng ?”
Thanh Sơn bật . Tất nhiên là xem đáp án nhưng một là thể nhớ hết nội dung thì đúng. Thanh Sơn nghĩ bản chỉ thể nhớ bảy mươi phần trăm lượng kiến thức trong đó mà thôi. Để “lấy le” mặt vợ, dùng tới hàng công nghệ. Nghĩ tới đây Thanh Sơn liền tủm tỉm khi nhớ cảnh cặm cụi chụp tài liệu thì Nam Phong gửi file mềm email kèm theo lời nhắn: “Thể hiện .”
Không thấy Thanh Sơn gì, Kim Phụng chu môi:
“Anh còn trả lời câu hỏi của em.”
Thanh Sơn cô, ánh mắt hiện lên ý . Anh đưa điện thoại mặt Kim Phụng.
“Học một , nhớ bảy phần, còn là nhờ nó trợ giúp.”
Kim Phụng cầm điện thoại từ tay Thanh Sơn:
“Tịch thu.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Để em kiểm tra xem thực sự nhớ bảy phần .”
Thanh Sơn khẽ gật đầu, đồng ý đổi “vai” cho Kim Phụng vì rõ cách học cũng khá hiệu quả, để Kim Phụng bắt sai của sẽ khiến cô nhớ lâu.
…
Ngày Kim Phụng bảo vệ luận văn, Thanh Sơn thể mặt từ sớm vì tham gia cuộc họp quan trọng. Anh ngờ Kim Phụng chủ động xin đổi thứ tự của để thuyết trình cuối cùng.
Vừa thấy Thanh Sơn bước hội trường, Kim Ngân đưa tay lên vẫy. Cô bé mỉm , chỉ chỗ còn trống bên cạnh .
Thanh Sơn khẽ gật đầu, xuống bên cạnh Kim Ngân:
“Cảm ơn em vợ.”
Kim Ngân híp mắt, thì thầm tai Thanh Sơn:
“Hết là tới chị Phụng.”
“Chị Phụng bảo vệ luận văn cuối buổi sáng.”
Thanh Sơn nhẹ nhàng đặt bó hoa hướng dương xuống bàn, quanh một lượt để tìm bóng dáng quen thuộc.
lúc , Kim Phụng từ trong phòng chờ bước ngoài, ánh mắt hiện lên ý khi thấy Thanh Sơn bên cạnh em gái .
Ba Kim Phụng là giảng viên đại học nên dịp bận rộn, thể mặt tại trường để ủng hộ cô. Vì , Kim Phụng buồn khi Thanh Sơn thể tới xem bảo vệ luận văn. Mặc dù bản Thanh Sơn nhất định thuộc lòng nội dung trong khoá luận mà cô chuẩn nhưng ở đây Kim Phụng thấy tự tin hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-59.html.]
Kim Ngân hết liếc chị gái và rể chuyển sang hai bó hoa hướng dương bàn. Cô bé khẽ thở dài.
Thanh Sơn sợ thể xuất hiện đúng lúc nên đặt hoa nhờ Kim Ngân mang tới. Hiện tại, mặt ở đây, còn vác theo bó hoa to gấp bội, bó hoa nhỏ hơn để cô tặng cho trai bảo vệ luận văn ngay Kim Phụng ?
Anh rể thì như , chị cô cũng chẳng khác là bao. Từ sáng tới giờ bao nhiêu tin nhắn cùng một nội dung Kim Phụng gửi máy Kim Ngân.
Chị cô rể tới chỉ cần nhắn tin xác nhận là xong, mà hết đến khác làm phiền tới nhóc con là cô. Cũng may tin nhắn gửi qua mạng wifi miễn phí, nếu để Kim Ngân tốn tiền chát chít thì Kim Phụng nhất định “bồi thường thiệt hại”.
Kim Ngân Kim Phụng thuyết trình chẳng khác nào vịt sấm. Thấy chị trả lời lưu loát, ánh mắt luôn hiện lên ý , Kim Ngân đoán ắt hẳn là trúng tủ đây.
lúc , cô bé phát hiện chị Thanh Sơn như thể cả thế giới chỉ hai bọn họ .
Kim Ngân tủm tỉm . Anh chị của cô tình cảm mà lúc mấy ở hội trường còn đoán là họ chia tay vì thấy Thanh Sơn xuất hiện.
Giờ thì cho rõ , Thanh Sơn và Kim Phụng chẳng những chia tay mà còn sắp làm đám cưới nữa đó.
…
Khi Kim Phụng kết thúc bài thuyết trình, Thanh Sơn bước tới, tặng cho cô bó hoa hướng dương rực rỡ.
“Vợ giỏi lắm.”
Kim Phụng mỉm , nhận hoa từ tay Thanh Sơn:
“Em tưởng tượng là đang tập ở nhà cùng .”
Kim Ngân chạy về phía Kim Phụng:
“Đây cũng là tặng chị. Hoa Sơn chuẩn từ đó.”
Nói xong, cô bé sang Thanh Sơn:
“Ba sắp tới đón em . Anh chị cần đưa em về .”
Thanh Sơn mỉm :
“Anh đặt tiệc ở Đông Phương để mừng ngày chị em nghiệp. Em thể cùng ba tới đó hoặc cùng bọn .”
Kim Phụng và Kim Ngân ngạc nhiên, đồng thanh:
“Đặt tiệc ạ?”
Thanh Sơn dáng vẻ của Kim Phụng lúc liền bật :
“Tất nhiên . Tiệc tại nhà hàng riêng của Thiên Minh.”
Kim Phụng mở to hai mắt:
“Thiên Minh?”
Thanh Sơn khẽ gật đầu, giải thích:
“Bản hợp đồng của với Thiên Minh cũng một dòng in đậm màu đỏ.”