CHƯƠNG 55
Kim Phụng thấy điện thoại rung lên liền nhặt lấy áo choàng tắm, khoác lên lao tới vì nó chính là cứu cánh của cô lúc . Phía Kim Phụng là một “con sói đói”, cô tìm cách đánh lạc hướng ai để thể bình an vô sự. Thú thật là vận động nhiều thấy làm trong khi kẻ gần như yên chịu trận như cô thì mệt mỏi tới mức chỉ nhắm mắt , ngủ một giấc thật ngon.
“Alo. Thiên Minh. Ông gọi chuyện gì ?”
Từ phía bên , Thiên Minh hét lớn:
“Trời ơi, bà là ? Bà từ khi nào Phụng?”
Những ngày qua, Thiên Minh luôn gọi điện chuyện để Kim Phụng đỡ buồn. Mỗi gọi tới, cô đều hỏi “Ai gọi đấy?” Lần gọi đúng tên nhất định là mắt bình thường.
Kim Phụng mỉm :
“Vừa mới chiều nay.”
Thiên Minh vui mừng mặt:
“Uống nước gì ? Cam, quýt, mít, dừa loại nào cũng .”
Kim Phụng thành tiếng:
“Có cả nước ép mít luôn hả?”
Thiên Minh sang Tuấn Hải:
“Anh quán nãy . Cho Phụng thực sự loại nước đó.”
Tuấn Hải ôm bụng . Thiên Minh hoa mắt thật . Bà chủ tên Mít chứ nước ép trái mít hồi nào.
Tuấn Hải cầm máy:
“Em dâu, thích ăn gì để bọn mua tới. Anh và Thiên Minh đang đường tới chỗ em . Ngày đặc biệt như làm một bữa kỉ niệm chứ nhỉ.”
Ngày đặc biệt? Ngày cô lấy thị giác?
Tại Kim Phụng suy nghĩ thế ?
lúc giọng của Thanh Sơn vang lên:
“Quay xe.”
Tuấn Hải lớn:
“Làm ? Bọn ông tới thăm em dâu, nhân tiện mở tiệc ăn mừng. Có gì mà phản đối chứ?”
Thanh Sơn cầm máy từ tay Kim Phụng, lớn:
“Hôm nay thời gian tiếp các . Muốn mở tiệc để khi khác.”
Nghe những lời Tuấn Hải và Thiên Minh lập tức hiểu vấn đề. Xem ai đó đang mở tiệc mừng, điều trong bữa tiệc đó chỉ duy nhất một món mà thôi.
“Được. Được. Khi khác.”
Kim Phụng với theo:
“Em xin .”
Thanh Sơn tắt máy, về phía Kim Phụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-55.html.]
“Người em cần xin là kìa. Em để chờ quá lâu, những thế em còn ý trốn tránh.”
Kim Phụng lấy tay xoa xoa lên bụng:
“Em đói . Trưa nay em ăn ít cơm.”
Thanh Sơn tủm tỉm , nâng cằm Kim Phụng lên khiến cô thẳng mắt .
“Đừng tưởng . Bà Hoà chiều em nên ngày nào em cũng ăn bữa xế. Không những thế hôm nay còn là bánh mì sốt vang.”
Kim Phụng ngạc nhiên, mở to hai mắt. Rõ ràng ngày nào ăn vụng xong cũng chùi mép đàng hoàng mà vẫn Thanh Sơn phát hiện.
Lúc , giọng của Thanh Sơn vang lên bên tai cô:
“Chính vì đói chỉ . Anh kêu em cũng ý kiến.”
Kim Phụng đáp Thanh Sơn bế bổng lên.
“Em chịu vận động sẽ yếu đấy.”
Kim Phụng hổ, hai má lập tức đỏ lên. Vận động mà Thanh Sơn chẳng là làm chuyện đó ? Huhu. Thật đúng là tử tế đường, giường hoá thú.
…
Mười một giờ đêm, Thanh Sơn dẫn Kim Phụng xuống lầu ăn tối. Trước đó, dặn bà Hoà chuẩn cháo nên cả hai cho rằng bữa tối của họ là cháo gà mà thôi.
Thật ngờ, bàn ăn lúc là vô món canh hầm bổ dưỡng hâm nóng bằng khay chuyên dụng.
Tất cả làm trong biệt thự đều ở hàng ghế bên cạnh bàn ăn, sẵn sàng đợi lệnh.
Quản gia thấy Thanh Sơn và Kim Phụng liền lên :
“Những thứ là ông nội gửi nguyên liệu tới sai đám chúng lập tức hầm canh.”
Thanh Sơn bật . Nhất định là kiệt tác của Trần Quốc Việt đây mà. Chiều nay nhờ luyện thêm kỹ năng phi tiêu nhưng mất tăm mất tích. Có lẽ đoán chuyện ton hót với chủ nhân nhằm kiếm thêm chút tiền cưới vợ.
Thanh Sơn Kim Phụng hổ nên lên tiếng:
“Muộn như còn ngủ. Ở đây trông mấy thứ canh hầm làm gì. Tôi ăn món nào sẽ tự hâm món đó.”
Người làm trong nhà khúc khích . Một trong họ lên tiếng:
“Cậu chủ, mợ chủ . “Sếp tổng” chỉ cần mợ chủ thai, tất cả chúng đều tăng lương gấp ba .”
“Chính vì hai mau ăn hết chỗ canh hầm .”
Một còn tiến tới, nắm lấy tay Kim Phụng:
“Vẫn mợ chủ chịu thiệt thòi nhưng vì đám chúng , mong mợ cố gắng.”
Kim Phụng ngờ chuyện tới mức . Nếu ngày qua ngày khác đều ăn như nhất định cô sẽ thành heo chứ chẳng chơi.
Thanh Sơn thấy bật :
“Mợ chủ nghĩ ?”
Kim Phụng cố gắng lấy bình tĩnh:
“Thành ý của cháu xin nhận nhưng bây giờ muộn , các bác về phòng nghỉ ngơi , cháu thể tự ăn .”
Thanh Sơn cô, ánh mắt hiện lên ý . Có lẽ những ngày tới đưa cô căn hộ ở trung tâm thành phố. Nếu làm trêu chọc kiểu khi cô nổi giận cấm vận luôn cũng nên.