CHƯƠNG 50
Lâm Thanh Sơn lạnh lùng :
“Đem cô ngoài .”
Dứt lời, ném tay Trần Quốc Việt ống tiêm chứa thuốc mà Linh Nhi chuẩn từ và máy ghi âm.
“Từng là đủ để cô tù .”
Trần Quốc Việt lắp bắp:
“Sao… tới hai ống thuốc như Sơn?”
Thanh Sơn thành tiếng:
“Thứ tiêm Linh Nhi là nước cất. Cậu đừng bao giờ hỏi tại ít khi dẫn theo làm nhiệm vụ. Thấy kim tiêm là mắt nhắm tịt còn làm ăn gì nữa.”
Trần Quốc Việt khẽ thở dài. Anh cho Lâm Thanh Sơn cũng “đậu rang”. Quốc Việt đích ông nội Thanh Sơn bồi dưỡng nữa kìa.
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Trần Quốc Việt, Thanh Sơn bật :
“Không phục ?”
Trần Quốc Việt dám nhiều lời, lập tức đỡ Linh Nhi rời khỏi phòng bệnh. Thú thực thiếu chút nữa cần tới sự trợ giúp của Lâm Thanh Sơn. May mà vẫn kịp bật dậy tóm gọn Linh Nhi. Nếu để Lâm Thanh Sơn phi tiêu tương trợ thì Trần Quốc Việt còn mặt mũi nào để gặp “sếp tổng” của dòng họ Lâm nữa.
Ngay khi Trần Quốc Việt bước tới cửa phòng, Lâm Thanh Sơn bật .
“Đừng tưởng là của ông nội. Có thể ông tin tưởng chắc chắn cũng thường.”
“Tôi tin nếu chuyên tâm rèn luyện sẽ kết quả hơn trong thời gian tới.”
Trần Quốc Việt mở to hai mắt:
“Anh mà tống cổ em nơi khác ?”
Thanh Sơn Trần Quốc Việt .
“Ngoài việc tung tin về và Phụng thì cũng gây hại gì cả. Hơn nữa, cũng bảo vệ cho Phụng trong thời gian qua. Việc cô thương, cần tự trách . Dù Linh Nhi cũng lên kế hoạch cả .”
Trần Quốc Việt cúi đầu.
“Cảm ơn .”
…
Lâm Thanh Sơn phòng của Kim Phụng, lúc cô ngủ say mà hề bên ngoài xảy biến lớn.
Trước khi đổi Kim Phụng sang căn phòng mới , chỉ với cô rằng điều hoà khí tại phòng cũ , cần bảo dưỡng mà thôi. Chính vì , Kim Phụng chẳng hề nghi ngờ, vui vẻ chuyển sang căn phòng mới cách đó xa.
Thanh Sơn thói quen xử lý công việc theo kiểu xã hội đen, tuy rằng đôi lúc cách làm khiến cho khác run sợ nhưng cuối cùng kẻ ác vẫn nên để pháp luật trừng trị. Như vụ việc của Linh Nhi , Thanh Sơn thể xử lý theo cách riêng nhưng chọn hướng khác. Kim Phụng chắc chắn thấy vì cô mà phá vỡ nguyên tắc của .
Việc quan trọng nhất với Thanh Sơn lúc là sức khoẻ của Kim Phụng. Tuy rằng Kim Phụng luôn miệng đau, khó chịu nhưng hiểu hơn ai hết, làm gì vết thương nào là gây đau đớn. Kim Phụng vì và lo lắng nên mới mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-50.html.]
Thanh Sơn xuống bên giường bệnh, lấy tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai của cô. Người con gái yêu sẽ còn chịu thêm đau đớn mà thể giúp gì cho cô. Bác sĩ thực sự thuốc tiêm cho Kim Phụng tác dụng, vẫn cần làm phẫu thuật để phục hồi thị lực.
Chưa bao giờ Thanh Sơn cảm thấy bế tắc tới . Anh phẫu thuật vẫn còn tiềm ẩn rủi ro.
Thanh Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Phụng. Nhất định một cô gái như cô sẽ gặp may mắn.
…
Ngay khi Kim Phụng làm phẫu thuật, ông nội của Thanh Sơn tới gặp riêng cô.
Kim Phụng xin ông vì cô và Thanh Sơn đóng kịch mặt .
Ông nội Thanh Sơn tủm tỉm .
“Thằng cháu của ông tới chuyện từ mấy ngày . Kế hoạch của nó đến cả ông cũng đoán .”
Kim Phụng ấp úng.
“Chuyện cái thai cũng là giả ông ạ. Cháu… cháu xin ông.”
Ông nội liếc Thanh Sơn, ánh mắt hiện lên ý .
Thanh Sơn sợ ông sẽ trách phạt Kim Phụng nên tới “nhận tội” từ đó lâu. Anh giải thích với ông tất cả chuyện từ kế hoạch tiếp cận đối tượng tới hiểu lầm rằng Kim Phụng mang thai. Hiện tại, vì lo lắng cho vợ của , Thanh Sơn lén trong phòng dù mặt Kim Phụng hứa để cô và ông nội chuyện riêng.
Ông mỉm :
“Chuyện đó cháu đừng suy nghĩ nhiều. Ông nguyên nhân cháu làm như nhưng ông cũng thật, cả gia tộc họ Lâm đều thấy mặt con của hai đứa đó.”
Kim Phụng cúi đầu, hai má dần nóng lên.
“Vâng ạ.”
Ông của Thanh Sơn hài lòng.
“Hiện tại sức khoẻ là quan trọng nhất. Cháu còn gánh vác công việc ở Đông Phương nữa kìa.”
Kim Phụng lắc đầu.
“Ông ơi, cháu thực lòng yêu mến Sơn. Chuyện ở Đông Phương cháu sẽ bao giờ nghĩ tới nữa.”
Ông nội Thanh Sơn thành tiếng.
“Cháu dâu ngốc. “Đặt bẫy kiếm dâu” vốn là truyền thống của gia tộc họ Lâm. Ông chút thất vọng là cháu “tốn ít mồi” nhất đấy. Một đứa học quản trị kinh doanh chỉ dám mơ tới gian hàng nhỏ ở Đông Phương là quá ít ?”
Dứt lời, ông sang Thanh Sơn.
“Còn mau chăm vợ cho . Mấy đứa đạt chỉ tiêu gia tăng thành viên trong hai năm tới thì liệu hồn.”
Kim Phụng còn thì Thanh Sơn bước về phía cô, khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt giấu nổi niềm hạnh phúc.
“Tuân lệnh ông nội.”