CHƯƠNG 46
Kim Phụng tủm tỉm . Xem việc cô dành thời gian lên mạng tìm hiểu thông tin về phụ nữ trong thời kỳ mang thai uổng phí công sức chút nào.
Linh Nhi rõ ràng Lâm Thanh Sơn là “hoa chủ” mà vẫn ý đập chậu cướp bông. Thực sự quá trơ trẽn .
Tuy xinh nhưng cách hành xử của Linh Nhi thật chẳng . Ánh mắt cô Thanh Sơn thực sự khiến Kim Phụng cảm thấy khó chịu.
Giả sử Kim Phụng và Thanh Sơn chỉ là vợ chồng danh nghĩa cũng thể ủng hộ như đến với , huống hồ hiện tại hai họ chính thức thành đôi. Làm Kim Phụng để cho Linh Nhi tiếp cận Thanh Sơn như chứ.
Thanh Sơn Kim Phụng, khoé môi khẽ cong lên:
“Anh tưởng rằng tới lúc khiêu vũ chúng mới về mà?”
Kim Phụng xị mặt:
“Anh còn ở để chuyện cùng cô Linh Nhi đó đúng ? Vậy thì xuống xe . Quốc Việt đưa em về là .”
Thanh Sơn thành tiếng. Trước , từng chứng kiến Kim Phụng ghen. Xem thương cái , vợ thấy dáng vẻ con nhím xù lông của ai .
Thanh Sơn xua tay:
“Không dám, dám.”
Trần Quốc Việt đang tập trung lái xe khỏi cổng khách sạn, thấy gọi tên liền giật .
Đang yên đang lành nhắc đến vẻ chuyện . Anh vội vàng nhấn nút khiến tấm màn ngăn giữa khoang lái và ghế phía kéo lên.
Thanh Sơn hài lòng:
“Giờ chỉ còn hai đứa . Em thật . Em ghen đúng ?”
Kim Phụng cao giọng:
“Ai thèm ghen. Em sợ ở tiệc lâu sẽ mệt nên mới làm thôi.”
Thanh Sơn lấy tay xoa lên mái tóc dài như sóng nước của Kim Phụng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt bàn tay mềm mại đó lên n.g.ự.c trái của .
“Anh rõ bản thể sống bao lâu nhưng chỉ cần trái tim còn đập, sẽ luôn hướng về phía em.”
Nghe những lời từ tận đáy lòng của Thanh Sơn, Kim Phụng thấy nhịp tim của tăng vọt. Không những thế, da mặt cô cũng dần nóng lên.
Kim Phụng vội vàng thu tay về, áp hai má.
Thanh Sơn thấy hành động của cô liền mỉm :
“Mặt đỏ chứng tỏ yêu .”
Không đợi Kim Phụng kịp phản ứng, Thanh Sơn cúi hôn lên môi cô.
lúc tấm màn ngăn hạ xuống. Trần Quốc Việt lỡ thấy cảnh nên thấy liền nhắm tịt hai mắt.
“Á… Em thấy gì hết. Không thấy gì hết.”
Thanh Sơn thành tiếng:
“Muốn về chầu tiên tổ cả đám mà nhắm mắt?”
Trần Quốc Việt liền giật , hai mắt mở to:
“Em chỉ hỏi chị định về nhà tới quán nào đó dùng bữa? Dù cả hai vẫn gì bụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-46.html.]
Kim Phụng hổ, khẽ nép Thanh Sơn, nhỏ giọng :
“Về nhà ?”
Thanh Sơn bật :
“Cậu chị dâu chứ?”
Trần Quốc Việt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Vâng ạ.”
Dứt lời, Trần Quốc Việt kéo tấm chắn lên.
Vừa đột nhiên thấy cảnh hôn hít ở cự ly gần, hiện tại mắt bắt đầu ngưa ngứa. Có khi nào là lên lẹo ?
Trời ơi. Sắp tới hội thao quân sự mà mắt mũi tèm nhem thì chỉ cái “dải rút” thôi. Vẫn Lâm Thanh Sơn mà tham gia thì những khác chỉ còn nước hít khói nhưng vị trí thứ hai cũng đáng để cạnh tranh mà.
Ngay khi đưa Kim Phụng và Thanh Sơn trở về căn hộ riêng ở trung tâm thành phố, Trần Quốc Việt vội vàng lục những bài thuốc gia truyền ở mạng nhằm chữa lẹo mắt.
Còn thấy bài thuốc nào khả thi thì điện thoại đổ chuông. Trần Quốc Việt lập tức máy.
“Dạ. Cháu chào ông.”
Từ phía bên , giọng của ông nội Thanh Sơn vang đến:
“Có thật là Kim Phụng nhà thai ? Cháu từ ?”
Trần Quốc Việt kể chuyện xảy trong bữa tiệc cho ông nội Thanh Sơn.
Mặc dù Quốc Việt là thuộc hạ của Thanh Sơn nhưng phận chỉ , còn là “tình báo” của ông cụ nhà họ Lâm. Tin nhất định khiến cụ vui mừng thưởng lớn cho cũng nên. Nghĩ tới đây, Trần Quốc Việt liền tủm tỉm , thả hồn theo những tiếng “ting ting” trong tưởng tượng.
…
Sau khi chuyện với Trần Quốc Việt nhằm xác thực thông tin, ông nội của Thanh Sơn liền sai mang đồ tẩm bổ tới cho Kim Phụng.
Nhìn đám đồ xếp ngay ngắn bàn, Kim Phụng lo tới nỗi mồ hôi vã như tắm.
Thanh Sơn nhoẻn miệng :
“Tai mắt của ông ở khắp nơi. Huống hồ bữa tiệc lớn như nhất định sẽ bàn tán .”
Kim Phụng bất an:
“Em làm gì bây giờ? Chuyện tới tai ông bà .”
Thanh Sơn tiến tới, ôm lấy Kim Phụng từ phía , thì thầm tai cô:
“Biến giả thành thật.”
Kim Phụng mở to hai mắt, Thanh Sơn.
“Thật với giả cái gì chứ?”
Lâm Thanh Sơn thành tiếng.
“Muốn bầu thì gieo hạt.”
Nói xong, chỉ tô mì nóng hổi bàn:
“Có thực mới vực đạo. Ăn no sẽ sức bàn tính chuyện làm vườn.”