CHƯƠNG 32
Thanh Sơn đến bên bức tranh tĩnh vật ở trong phòng, nhẹ nhàng nhấn công tắc ở phía . Cánh cửa bí mật thông sang phòng Kim Phụng từ từ mở .
Thanh Sơn khẽ mỉm , cánh cửa “nguỵ trang” ở cả hai phía bằng bức tranh phong cảnh thành phố S. Hơn nữa cửa chỉ thể mở từ phòng của Thanh Sơn mà thôi nên Kim Phụng sẽ thể phát hiện .
Thanh Sơn cô, ánh mắt ôn nhu như nước. Ắt hẳn hôm nay chuyển nhà mệt mỏi, tối học bài muộn nên giờ Kim Phụng ngủ say tới .
Anh nhẹ nhàng lấy chăn, đắp lên cho Kim Phụng.
Tuy rằng sang xuân nhưng tiết trời còn se lạnh. Tối ngủ vẫn nên đắp một tấm chăn mỏng thì hơn.
Thanh Sơn lặng lẽ quan sát nét mặt của Kim Phụng, thấy cô khẽ nhíu mày, nhịn liền :
“Không thoải mái ?”
Chẳng thể ngờ Kim Phụng lên tiếng:
“Thiên Minh. Ông đừng lo. Tôi sẽ thích Thanh Sơn. Không bao giờ.”
Thanh Sơn những lời , mặt liền biến sắc. Chẳng lẽ trong lòng cô chỗ dành cho ? Cô ghét tới mức trong mơ cũng bao giờ thích ?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện khiến đầu óc Thanh Sơn cuồng.
Đột nhiên bật . Vừa quên vỏ bọc bên ngoài vẫn còn, làm Kim Phụng thể thích chứ.
Đợi hai ngày nữa cùng cô đăng kí kết hôn , sẽ chính thức “thú tội” với cô.
Thanh Sơn lấy tay chạm nhẹ môi của Kim Phụng, khẽ :
“Anh yêu em.”
…
Ngày hôm là chủ nhật, Thanh Sơn theo thói quen dậy từ sớm nhưng khi xuống phòng khách, bất ngờ.
Kim Phụng đang ở đó làm đồ ăn sáng.
Cô mỉm :
“Em thấy trong tủ sườn non và cà chua nên nấu một ít bún.”
Thanh Sơn tiến gần cô:
“Có cần giúp gì ?”
Kim Phụng , đột nhiên trong lòng dậy sóng. Đêm hôm qua, cô mơ thấy Thiên Minh “hỏi tội” vì lỡ phá vỡ hợp đồng. Kim Phụng vội lảng tránh:
“Anh giúp em lấy hai bát để đựng bún với.”
Khoé môi Thanh Sơn khẽ cong lên:
“Tuân lệnh.”
Kim Phụng Thanh Sơn, định gì đó thôi nhưng phát hiện.
“Em gì với ?”
Kim Phụng xuống ghế đối diện với Thanh Sơn.
“Anh cũng gia đình em một giúp việc đúng ?”
Thanh Sơn khẽ gật đầu. Có ba Kim Phụng kể về . Nói là giúp việc nhưng bà Hoà giống như chăm sóc cho hai chị em Kim Ngân, Kim Phụng. Về , bà viện lý do lớn tuổi nên xin phép trở quê nhà.
Kim Phụng tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-32.html.]
“Em thăm bà. Đến tối em sẽ .”
Thanh Sơn khẽ nhíu mày. Sáng nay, việc cần tới “trụ sở”, thể đưa Kim Phụng .
Nhà của bà Hoà ở cách đây chừng năm mươi cây . Tuy rằng quá xa và Kim Phụng từng tới đó nhiều nhưng chẳng thể yên tâm.
Thanh Sơn đề nghị:
“Để chú Phúc lái xe đưa em .”
Kim Phụng nhoẻn miệng :
“Không cần . Em tự mà.”
Kim Phụng kiên quyết từ chối khiến Thanh Sơn còn cách nào khác là đồng ý với cô. Anh bí mật báo cho của để mắt tới an nguy của Kim Phụng. Anh cô gái yêu gặp nguy hiểm.
…
Kim Phụng chạy tới ôm chầm lấy bà Hoà như khi còn nhỏ. Cô kể cho bà chuyện tình cảm với Lâm Thanh Sơn cả chuyện cô vì dòng chữ màu đỏ mà chấp nhận đóng kịch cùng .
Bà vuốt nhẹ mái tóc của Kim Phụng:
“Ngày mai cháu cùng đăng kí kết hôn . Chẳng lẽ còn băn khoăn điều gì nên chạy tới đây?”
Kim Phụng vội xua tay, nhoẻn miệng :
“Làm gì chuyện đó ạ. Tại cháu nhớ bà nên tới thăm mà thôi.”
Bà Hoà cố gắng nặn một nụ , bà ở bên Kim Phụng từ nhỏ làm gì chuyện nhận sự khác thường của cô.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Sơn cũng thói trăng hoa giống như mấy tên công tử nhà giàu ở thành phố S ? Hay là cưới Kim Phụng nhưng vẫn bao nuôi tình nhân bên ngoài?
Sau khi tin Kim Phụng và Thanh Sơn chính thức thành đôi, cô tới nhà bà mấy nhưng từng thấy Thanh Sơn xuất hiện. Hay là thực sự coi trọng Kim Phụng của bà?
Bà Hoà đặt tay Kim Phụng một cốc ấm:
“Nghe tin cháu quen với Lâm Thanh Sơn thực sự bà thấy lo lắng hơn là vui mừng.”
Kim Phụng ngước bà:
“Có chuyện gì ạ?”
Bà Hoà mỉm :
“Gia đình tuy quen với ba cháu nhưng con nhà giàu mà, thói hư tật gì. Bà sợ đối với cháu.”
Kim Phụng xoà:
“Anh bà ạ. Không như những khác .”
Bà Hoà khẽ gật đầu:
“Bà tin nhãn quan của cháu. Nếu chuyện như ý, cháu cứ tới tìm bà. Bà tuy đấu gia đình bên đó nhưng mắng cho Lâm Thanh Sơn một trận chắc chắn bà làm .”
Kim Phụng ôm bụng . Tưởng tượng cảnh Thanh Sơn nép một góc khi bà Hoà hỏi tội.
lúc , một giọng trầm ấm vang lên:
“Cháu chào bà. Cháu là Lâm Thanh Sơn. Cháu xin vì những tới thăm bà cùng Kim Phụng .”
Bà Hoà ngây . Cha ơi, thanh niên thực sự quá trai . Bà nhắc tới khí chất bức của Lâm giáo đầu nhiều mà hôm nay mới thấy tận mắt.
Bà tới híp cả mắt:
“Không gì . Đều là một nhà cả mà.”
Kim Phụng khẽ nhíu mày. Lẽ nào cái tính mê trai là bà lây cho cô?