Thẩm Huệ Châu làm việc tại cửa hàng của Tạ Tang Ninh một tháng. Hôm nay là ngày 10 tháng 6, cũng là ngày nhận lương. Sau khi tan làm, điện thoại của Thẩm Huệ Châu nhận tin nhắn ngân hàng: nhận 57.891 tệ!
Mức thu nhập ở thành phố hàng đầu Hải Thành cũng xem là cao.
Cô vui mừng khôn xiết, bộ còn như gió, dự định tan làm sẽ mua sườn và tôm càng về nhà ăn mừng.
Đi qua siêu thị, Thẩm Huệ Châu mua nhiều đồ, đó tàu điện ngầm về nhà.
Khi đến cửa nhà, chuẩn mở cửa, cô thấy tiếng trong nhà chuyện.
Là giọng của Tô Lệ Mai.
“Mạnh Phi, con tìm việc ?”
Thẩm Mạnh Phi đang sofa chơi điện thoại, thấy lời càng thêm bực bội:
“Chưa , đừng phiền nữa. Tôi cảm giác nhà họ Tạ báo khắp các công ty ở Hải Thành , ứng tuyển cũng cần.”
Tô Lệ Mai tức đến nhai răng ken két:
“Nhà họ Tạ, chúng sa cơ đến mức , họ còn thế nào nữa? Đuổi chúng hết ?”
Thực Tô Lệ Mai , dù cô tức giận, cũng làm gì nhà họ Tạ, họ bóp c.h.ế.t cả nhà còn dễ hơn bóp một con kiến.
“Hay là con chạy xe công nghệ , bố con hồi chạy cũng hơn một vạn mỗi tháng, ít còn phụ giúp gia đình, sống cũng đỡ khổ hơn.”
Thẩm Mạnh Phi vô cùng bực bội:
“Không ! Như còn mất mặt ? Trước đây là ai? Tôi là Phó Tổng Thẩm, quen danh tiếng, bảo chạy xe công nghệ, gặp quen thì ? Chẳng c.h.ế.t ?”
Tô Lệ Mai cũng sốt ruột, suốt cả tuần nay, ngày nào cũng thấy Thẩm Mạnh Phi ở nhà chơi điện thoại, thì giường, thì sofa, tìm việc.
Bây giờ trong nhà chỉ Thẩm Chấn Nguyên lương, một nuôi bốn , tiền chẳng đủ tiêu, mùa hè nóng nực, cả nhà còn dám bật điều hòa.
“Cái , cái cũng , là con định suốt đời nhà, kiếm tiền ? Mẹ thật, nuôi nổi con !”
Thẩm Mạnh Phi ngẩng đầu khỏi điện thoại:
“Có Châu Châu mà, cô mỗi tháng hơn ba vạn, cộng thưởng và hoa hồng, thể năm sáu vạn, ăn của cô là . Cô là em gái , nuôi là điều tất nhiên.”
Tô Lệ Mai tức đến phát điên, nhưng cũng bó tay:
“Con cái gì , một đàn ông lớn mà để em gái nuôi !”
Thẩm Mạnh Phi gào lên:
“Tôi ? Tôi kiếm việc, làm bây giờ? Nếu ghét , c.h.ế.t cũng .”
Thẩm Mạnh Phi ở nhà thêm phút nào nữa, lập tức ngoài.
Vừa mở cửa thấy Thẩm Huệ Châu hai tay xách đồ ngoài.
Anh háo hức đồ của cô, hỏi:
“Lại sườn và tôm, nhận lương ?”
Thẩm Huệ Châu phản xạ ngẩng đầu:
“Chưa.”
Thẩm Mạnh Phi hừ một tiếng, rõ ràng tin.
Anh vô lễ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu/chuong-702-khong-bao-gio-co-ngay-vuon-len.html.]
“Cho một ngàn, mua hộp thuốc lá.”
Thẩm Huệ Châu , nhưng vẫn lấy điện thoại chuyển cho một ngàn.
Rốt cuộc đây khi cô việc, chính nuôi cô.
“Anh, thực chạy xe công nghệ cũng cả.” Thẩm Huệ Châu thầm thì .
Thẩm Mạnh Phi tự tin đáp:
“Tôi làm.”
Anh Thẩm Huệ Châu một lúc:
“Cô với Tạ Tang Ninh, nhờ cô tìm cho một công việc. Chỉ cần cô chịu, làm gì cũng .”
Thẩm Huệ Châu lúng túng:
“E là cũng vô dụng thôi.”
“Cô là , cô trả thù ? Tôi chủ động đến, cho cô trút giận, để cô hả giận.” Thẩm Mạnh Phi bước thang máy.
Vào nhà, Tô Lệ Mai nhỏ giọng hỏi cô:
“Nhận bao nhiêu?”
Thẩm Huệ Châu nghĩ một chút, trả lời:
“23.000 tệ.”
Những ngày cô cũng nghĩ kỹ, nhà Thẩm hết hy vọng, đời bao giờ ngày vươn lên, cô định vài ngày nữa sẽ dọn sống riêng, tránh xa Thẩm gia.
Ở cùng Thẩm gia, thà sống một còn hơn.
Tô Lệ Mai kinh ngạc:
“Con khôngn là Tạ Tang Ninh trả hơn 30.000 một tháng ?”
Thẩm Huệ Châu Tô Lệ Mai, mặt đỏ, tim loạn, dối:
“Lúc đầu là thế, nhưng tháng làm đơn nào, xin nghỉ vài ngày, nên nhiều.”
Tô Lệ Mai lòng:
“Nhanh đưa cho , nhà còn tiền mua đồ, lương bố con ít ỏi, chẳng đủ tiêu .”
Thẩm Huệ Châu cực kỳ miễn cưỡng chuyển cho Tô Lệ Mai 20.000.
Mẹ con cùng bếp nấu cơm, Tô Lệ Mai với Thẩm Huệ Châu:
“Tạ Tang Ninh con mắt, con chuyện tử tế, nhờ cô cho trai con một công việc, dù lương cao cũng .”
Thẩm Huệ Châu tỏ phản đối đề nghị , cô cũng khó khăn lắm mới công việc thu nhập từ Tạ Tang Ninh, cô mất .
“Được.” Cô giả vờ đồng ý, thực tế định nhờ Tạ Tang Ninh.
Chẳng bao lâu, Thẩm Mạnh Phi ngậm điếu thuốc, tay cầm hai chai rượu về nhà.
Thẩm Chấn Nguyên cũng về, tay xách một con vịt , một con gà và một con cá, đều nấu chín.
Thẩm Chấn Nguyên tâm trạng :
“Hôm nay nhận lương , ăn chút ngon, ăn mừng chút .”