Đôi khi một chuyện cứ là sẽ giải quyết cách dễ dàng. Mà tình yêu cũng giống như , tựa như thứ gì đó đè nén trong trái tim của riêng mỗi , diễn đạt nhưng chẳng bắt đầu từ .
Cô tự đủ dũng khí trả lời câu hỏi của Hàn Phong nên nên dám tiếp lời , chỉ thể mấp máy môi. Bởi vì chịu đựng khí im lặng đến đáng sợ nên tâm trạng cực kì , theo đó hàng ngàn thứ cảm xúc kì quái bám lấy , mặc định cô sẽ ngoan cố đòi cắt đứt với Hàn Phong.
Giang Nguyệt mặt sang chỗ khác, dường như là chột . Cô chần chừ một chút đột nhiên hất tay Hàn Phong , khựng , định mở miệng thì cô lên tiếng đánh gãy lời :
“Đừng phí lời ở đây nữa, và sớm liên quan gì đến .” Khi lời cô mới thẳng mắt , tâm vững như bàn thạch, chẳng gì xoay chuyển : “Hàn tổng, chúng còn cơ hội nữa.”
Mi mắt cô khẽ run, trong con ngươi xuất hiện tia khác thường nhưng nhanh biến mất. Giang Nguyệt thẳng thắn đáp ánh mắt Hàn Phong, cô cắn răng biểu cảm phức tạp mặt , lồng n.g.ự.c phập phồng chứng tỏ cô đang căng thẳng nhưng biểu cảm hề đổi, cứ lạnh nhạt như .
“Em đang cái gì ?”
Giọng Hàn Phong khàn khàn, hốc mắt đỏ lên, đây là thứ hai cô thấy bộ dạng thảm hại của . Tay nắm chặt đến nỗi nổi lên gân xanh, cả trầm mặc khiến nhiệt độ xung quanh thấp vài phần. Giang Nguyệt chọc tới giới hạn của Hàn Phong nên rũ mắt nín thinh, cả hai duy trì khắc đến một phút thì liền kiềm ấn mạnh gáy cô về , ép buộc cô hôn .
Bàn tay Hàn Phong mạnh mẽ đặt gáy cô, tay chẳng rảnh rỗi nâng cằm cô lên. Hai bờ môi lạnh lẽo cứ thế chà xát lên tạo độ ấm cho đối phương, Giang Nguyệt nên giãy giụa kịch liệt đẩy nhưng Hàn Phong cho cô cơ hội, khéo léo ôm eo Giang Nguyệt, đẩy cô dựa lưng lên bên hông xe .
“Ưm, ... Ưm...” Bị Hàn Phong vây hãm nên cô chỉ thể yếu ớt mấy từ đứt quãng, Giang Nguyệt bấu mạnh tay nhưng Hàn Phong chẳng hề hấn gì, tiếp tục khuấy đảo khoang miệng ẩm ướt của cô.
Anh mạnh bạo cuốn lấy chiếc lưỡi Đinh Hương ngọt ngào của Giang Nguyệt, cả hai cứ thế trầm luân giữ đắng cay và ngọt ngào, cô bất lực níu tay , cánh môi đỏ mọng Hàn Phong dày vò đến đau đớn, Giang Nguyệt bắt đầu thiếu dưỡng khí, cô nhíu mày, nước mắt tự chủ rơi xuống.
Hàn Phong bình thường luôn dịu dàng chiều theo cảm xúc của cô thế nhưng hôm nay là giới hạn của , Giang Nguyệt hôn cũng hôn cô cho bằng .
Ngay từ đầu vốn , thứ theo ý của . Hàn Phong chấp nhận thứ đổi theo ý , kể cả Giang Nguyệt.
Cả hai áp sát mặt nên dòng nước nóng hổi vặn rơi trúng Hàn Phong. Anh giật , dần bình tĩnh khi thấy hàng mi nặng trĩu của Giang Nguyệt mới lưu luyến buông cô , khi rời còn hôn nhẹ lên mắt cô.
“Đừng , chịu nổi .”
Trước mắt Giang Nguyệt tầng sương mỏng nên cô chẳng nghĩ gì , nãy Hàn Phong cưỡng hôn nên mờ mịt. Anh rời khỏi môi cô mới chậm rãi hồi phục, đó mới nhớ tức giận nên thô lỗ đánh n.g.ự.c một cái:
“Ai cho hôn hả? Đồ...” Giang Nguyệt mếu máo gầm gừ chất vấn, “đồ lưu manh xa. Anh cút cho !!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-92-nu-hon-cuong-ep.html.]
Hàn Phong ôm cô lòng, khóe môi nhịn cong lên. Ánh mắt chất chứa sự cưng chiều vô hạn, giọng khàn:
“Đừng giận nữa nhé! Chúng về cùng .”
Lúc khom xuống, lặng lẽ ngắm ngũ quan xinh của Giang Nguyệt xong chú ý đến bờ môi sưng .
Hàn Phong l.i.ế.m liếm môi, cảm thấy vị ngọt vẫn còn miệng đó đưa tay định lau khóe môi cho cô nhưng Giang Nguyệt nghiêng mặt né tay , cô gằn giọng:
“Anh điếc hả? Tôi cái gì đều xem như thấy đúng ? Loại như đúng là mặt dày!”
“Sao em cứ thích mấy lời tàn nhẫn như để phá hoại trái tim hả?”
Hàn Phong hơn thua sấn tới, ép cô dựa sát kính ghế lái, cách hai gần đến mức thở cũng sắp lẫn .
“Em đừng tưởng chút bản lĩnh thì chơi đùa kiểu nào cũng . Hàn Phong cho em , loại em là thể đến, thích thì bỏ .”
Tay đặt sườn mặt cô vuốt ve, còn bận rộn vén tóc mai trán Giang Nguyệt cho gọn gàng. Hàn Phong giống như đang chuyện phiếm, giọng đều đều nhưng dứt khoát, từng chữ đều rõ ràng nhắc nhở cô.
“Ha!” Giang Nguyệt nhếch môi lạnh một tiếng, cô khép mi mắt , bộ dạng chút lười nhác, “ vẫn còn rõ con Giang Nguyệt ? Nói đúng đó, thích nên đến vui vẻ với , bây giờ chơi chán thì vứt thôi. Cả hai ai lỗ, đừng cằn nhằn như chứ.”
Cô nhún , tự nhiên khiêu khích Hàn Phong.
“Mẹ kiếp em thực sự xem là trai bao đó hả?”
Hàn Phong tức đến nghiến răng, hung hăn bóp miệng cô, Giang Nguyệt cứng đầu cứng cổ gắng gượng “đúng nha” một tiếng. Vừa dứt lời cúi xuống chặn miệng cô , Hàn Phong hôn loạn xạ đó dời xuống hõm cổ trắng nõn của Giang Nguyệt.
“Con nó Hàn Phong là chó điên hả? Bỏ !”
Một nam một nữ giữa đường la hét nếu là bình thường thì khéo cả hai sẽ bàn dân thiên hạ đánh giá. chỗ vắng vẻ kín đáo, còn là đường riêng của Giang gia mới ai qua nên Hàn Phong mới dám làm như . Anh mặc kệ Giang Nguyệt giãy nảy đẩy , tay trái Hàn Phong bắt lấy hai tay cô ấn lên kính xe khiến Giang Nguyệt hết đường lui chỉ thể im chịu trận.
Anh chơi mút mạnh lên chiếc cổ thiên nga khiến nó hiện lên một dấu đỏ ấn, Hàn Phong ngầm thừa nhận cô chỉ thể lưu ấn ký của thôi.
“Ngoan một chút, nếu làm em ngay tại chỗ bây giờ.”