Hàn Phong chua xót căn phòng lạnh lẽo vốn từng ấm của con gái thương. giờ đây chỉ còn những hình ảnh vụn vặt trong kí ức của , vết thương tay vẫn còn đau rát, Hàn Phong cố chịu đựng, nghĩ thầm lúc đó bản đập nát xe cô luôn để bây giờ hối hận vì để cô mất.
Từ lúc Giang Nguyệt rời khỏi Phong Nguyệt cho đến giờ cứ như mất hồn. Ăn uống cũng chẳng ngó ngàng đến, thậm chí cả công việc chất đống của Phong Hà dồn cũng thèm quan tâm. Người như xưa nay công việc là hết, c.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t bàn làm việc.
Thế nhưng ngay giây phút bất lực cô rời thì mới . Cái gì mới quan trọng nhất, cái gì mới khiến bản c.h.ế.t cũng , sống cũng chẳng xong.
Là Giang Nguyệt.
Cô hành hạ tâm trí từ lúc mới gặp cho đến khi rời .
Bộ dạng Hàn Phong hiện tại thật giống mấy gã thất tình quỵ lụy ngoài , nếu thường ngày tươm tất chỉnh tề đến từng chi tiết thì bây giờ xuề xòa cẩu thả đến đáng thương.
Hàn Phong mặc một chiếc áo sơ mi đen u ám, hai cúc cùng thèm cài cứ thế để lộ khuôn n.g.ự.c rắn chắc. Bởi vì tay quấn băng nên ống tay áo xắn cao đến bắp tay, gân xanh nổi lên rõ ràng, tổng thể là vị Hàn tổng cao cao tại thượng ngày nào mà làm khác liên tưởng đến vị đại ca xã hội đen ngông cuồng, tính khí dữ dằn nào đó.
“Mẹ kiếp, em c.h.ế.t ?”
Anh bực bội chửi tục một câu, cứ nghĩ đến cảnh cô nhẫn tâm lái xe là giận. Anh giận cô tàn nhẫn, cũng giận chính bản hèn nhát thừa nhận sớm hơn một chút.
Nếu thì lẽ Hàn Phong sẽ còn lí do để giữ cô .
Đáng tiếc, đời làm gì thuốc nếu như.
Tay căng thẳng nắm chặt nên miệng vết thương nứt . Trên băng gạc màu trắng mơ hồ thấy vết m.á.u đỏ chói rỉ , Hàn Phong mặc kệ để m.á.u chảy. Anh thẫn thờ giường chằm chằm bức ảnh chụp lúc hai họ đến trường của Hàn Vũ.
Nụ của cô vẫn tỏa sáng như , hai vẫn thiết nồng nhiệt như . Thế nhưng tất cả đều chỉ đọng trong bức ảnh nhỏ nhắn , đổi, nụ đổi, ánh mắt đổi...
Hàn Phong cảm nhận thứ đều đổi.
Chỉ bức ảnh là trường tồn, vì ngay cả trong ảnh đổi thì nó vẫn mãi như . Như lúc ban đầu, chệch một li.
Đang lúc ngơ ngẩn thì làm bưng cơm cho . Thấy Hàn Phong lạnh nhạt :
“Đi bưng lên đây, uống .”
Dì giúp việc xuống bếp pha , ngay cả đèn phòng dì cũng dám bật lên cho . Bởi vì dì Hàn Phong ghét nhất thứ sẽ đổi theo ý , thế nào thì là thế .
dì , khiến cho theo họ. Cô như nào, đều theo, cũng chẳng dám điều khiển theo ý .
Bóng tối nhấn chìm nửa sườn mặt Hàn Phong, giống như nghẹt thở nên nâng mắt bầu trời yên tĩnh ngoài tìm kiếm hình bóng Giang Nguyệt.
Chỉ như lòng mới an tâm, mới trấn an phần nào.
Ánh trăng rực rỡ bầu trời tiếp tục tỏa sáng. Hàn Phong hé môi, chăm chăm ánh trăng tự vẽ biểu cảm của Giang Nguyệt lúc .
“Em đang nhớ ?”
Bàn tay thương của Hàn Phong run, nâng tay, dựa tầm nhẹ nhàng chạm ánh trăng . bao lâu mây đen kéo tới che khuất ánh trăng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây chen chúc rơi xuống tay Hàn Phong. Anh nắm chặt tay, giữ mãi ánh sáng thật kỹ, thật lâu.
Lâu đến khi cô quên mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-88-con-ghen-cua-han-tong.html.]
“Hàn tổng, đây ạ.”
Giọng của làm kéo về thực tại, Hàn Phong gật đầu, làm còn việc gì nữa nên lui cho nghỉ ngơi.
Tách nhàn nhạt tỏa hương màu trắng ngà, một chút đó cầm lên thổi nhẹ. Nước màu xanh đậm trong chén khẽ đong đưa, Hàn Phong rũ mắt nhấp ngụm nhỏ xong nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Anh nhớ Giang Nguyệt thích uống .
Ban đầu uống nhiều, nhưng sợ cô uống tách đắng ngắt nên mới vì mà thức trắng đêm học pha . Dù khó hiểu phức tạp cỡ nào đều cố gắng từng chút một để làm hài lòng cô.
Hàn Phong thở dài, đột nhiên nhớ tới gì đó liền dậy qua tủ đồ trong phòng ngủ chính. Tủ đồ để quần áo chung của hai mấy bộ quần áo cô thường mặc. Anh đưa tay mở , tất cả đều gọn gàng trong tủ, Hàn Phong lẩm nhẩm đếm, vẫn còn đủ hai mươi tư bộ đồ của Giang Nguyệt dư thiếu.
Anh bỗng lừa gạt bản cô còn ở đây. Cô cả.
Thế nhưng ngày cô rời khỏi đây ngoại trừ cái túi cô mang theo bên thì đến một cây son cô cũng chẳng thèm đem theo. Mọi thứ đều vứt tại nơi hai từng thuộc về .
Giống như cô vứt bỏ sạch sẽ đoạn tình cảm ngay từ lúc bắt đầu giả dối như thế .
Tim Hàn Phong thắt , giống như ai đó đưa tay bóp mạnh nó. Đau đớn nên lời, là loại cảm giác tưởng chừng như tất cả nhưng thực từ đến giờ gì là chắc chắn, thứ đều hư ảo.
Ngay cả bằng chứng Giang Nguyệt từng ở đây cũng đều sạch sẽ đến mức tìm mãi cũng chẳng thấy bóng dáng của cô ở .
Bên ngoài trời dần tối , ánh trăng cũng chậm rãi biến mất đám mây. Hàn Phong bần thần tủ hồi lâu xong tiếc nuối đóng . Anh về giường, tách nguội ngắt uống nữa. Hàn Phong mím môi điện thoại hai giờ rưỡi sáng, lưỡng lự một chút mở khung chat của Giang Nguyệt nhắn cho cô một tin:
[Nguyệt Nguyệt, nhớ em]
Hàn Phong gõ gõ xóa xóa, cuối cùng đánh năm chữ mới chần chừ ấn gửi .
…
Giang Nguyệt mặc dù bệnh nhưng vẫn cố chấp giường tài liệu. Dạo gần đây Giang thị vẫn thua lỗ nhưng nhờ đối thủ cạnh tranh một là Phong Hà gây khó dễ nên cô vẫn đường lui, thể gồng gánh đến đầu năm , khi đó các cửa hàng thành thì việc lấy vốn chắc chắn sẽ bù phần nào.
Cô ngáp ngắn ngáp dài, lật sang trang tiếp theo xem báo cáo tiến độ của cửa hàng bên Anh. Điện thoại kế bên đột nhiên rung lên, Giang Nguyệt vốn định xem nhưng màn hình hiển thị là “Tiểu Phong” thì nuốt nước bọt cầm lên.
Tay cô di di màn hình, cuối cùng ấn mở nội dung tin nhắn.
[Nguyệt Nguyệt, nhớ em]
Mí mắt Giang Nguyệt khẽ động chằm chằm năm chữ súc tích . Cô vô thức để tài liệu tay xuống, cánh môi mấp máy:
“Có lừa nữa đúng ?”
Tay cô siết chặt điện thoại, nửa tin lý trí nửa trái tim đang đập thình thịch của .
Giang Nguyệt buồn phiền tắt điện thoại , cô chép miệng cầm tài liệu lên tiếp tục . Mắt cô tài liệu nhưng đầu nghĩ đến Hàn Phong, mấy lời “dữ dằn” mà dùng để hù dọa cô lúc Giang Nguyệt bỏ cứ liên tục vang lên bên tai cô, cô đột nhiên tự giễu:
“Ha, Hàn Phong Hàn Phong, cao tay thật đấy. Vừa đ.ấ.m xoa, suýt nữa thì lừa tiếp đó.”
Cô bực cầm điện thoại lên , ấn liên lạc “Tiểu Phong” đó trực tiếp kéo danh sách đen, thành công “phong ấn” chiêu trò đ.ấ.m xoa mà cô nghĩ phía của Hàn Phong.