Giang Nguyệt thấy Hàn Phong cứ tủm tỉm mãi thì chẳng làm . Vì thế nổi lên ý trêu chọc :
“Không sợ em bỏ ?”
Hàn Phong đắc ý, còn nhướng mày khiêu khích cô.
“Em dám .”
Giang Nguyệt khó hiểu:
“Vì em dám chứ? Em cho , Giang Nguyệt cái gì cũng dám làm nha.”
Hàn Phong lớn, xen lẫn chất giọng trầm thấp của càng tà mị:
“Haha khi nãy em . Trong bụng còn đang mang thai đứa nhỏ, là quý tử của em đấy. Em bỏ thế nào , hửm.”
Giang Nguyệt tức thời nghẹn họng, cô chẳng phản bác như nào. Đành đại cho qua:
“Hồi... Hồi nãy là em hù dọa cô nên mới như . Anh tự hào lắm ?”
“Tất nhiên là tự hào , mang thai cháu đích tôn của Giang gia, là quý tử của chủ tịch Giang đây thì còn gì bằng. Đến lúc đó em tổ chức tiệc cưới thật linh đình rước qua cửa lớn đó.”
Giang Nguyệt chọc , cô mím môi gõ đầu cái “cốc”:
“Xí, mắc gì em rước chứ. Không là nên rước em ?”
Nói cô bước nhanh về phòng làm việc, Hàn Phong cô gõ một cái nên đầu óc nhanh nhạy. Đến khi suy nghĩ hàm ý của câu mới vội vàng chạy theo cô phòng, cẩn thận đóng cửa .
Giọng gấp gáp:
“Ừm ừm, đúng là nên rước em mới . Nguyệt Nguyệt của kiệu lớn mười sáu khiêng nâng cửa lớn nhà Phong đây. Giống như mấy vị vương phi hồi xưa , nào?”
Giang Nguyệt gì, cô hừ nhẹ ý bảo chậm chạp quá , mãi mới nghĩ . Hàn Phong ngược thấy dáng vẻ giận dỗi của cô như đặc biệt dễ thương, vì thế liền bám riết theo lải nhải ngừng.
“Để tính xem tiền sính lễ bao nhiêu là đủ, Nguyệt Nguyệt của cao quý như nhất định chủ tịch Giang thách cưới ít . Ây da khi là lấy luôn một năm tiền lương của mất. Còn nữa nha, chúng nên sinh mấy đứa thì nhỉ? Thôi khó nghĩ quá, sinh thì sinh thôi, mấy đứa cũng nuôi tất. Trời ạ cái mới khó nè Nguyệt Nguyệt, em nghĩ xem nên đặt tên con như nào cho thật mới ...”
Anh cảm thấy đây là đầu tiên nhiều như . Bình thường Hàn Phong quá mười chữ dạo gần đây theo cô tự nhiên cởi mở hơn, kiệm lời như nữa ngược còn thêm kỹ năng dẻo miệng để dỗ dành Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt trêu đến đỏ cả mặt, cô liếc một cái, giọng hờn dỗi:
“Suỵt, đừng nữa. Nơi là công ty, oang oang như thế lỡ khác thấy thì . Chưa gì lo đến chuyện con cái, đừng quên em còn gả cho .”
“Em cũng bắt buộc . Ăn thì nhẫn tâm bỏ như , Nguyệt Nguyệt em đúng là chú cáo con vô tình nhất thế gian đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-75-loi-hua-cua-anh.html.]
Giọng Hàn Phong nửa đùa nửa thật, mang theo nhiều ý tứ sâu xa. Giang Nguyệt hiểu tự nhiên liên tưởng đến ngày vì một sự cố nào đó mà cô rời bỏ , hoặc rời bỏ cô.
Có khi là cả hai rời bỏ cũng nên.
“Đang nghĩ gì mà em cứ ngẩn ?”
Hàn Phong nhéo má cô một cái, thấy cô tập trung lời của , sắc mặt thì trắng bệch.
“À ... Không gì hết. Em suy nghĩ linh tinh đó mà.”
Giang Nguyệt nhanh chóng lấy tinh thần, cô vỗ nhẹ mặt cho tỉnh táo. Vừa nãy chỉ là suy nghĩ nhất thời thoáng qua, chắc tại cô nghĩ ngợi lung tung nên mới như .
Hai đang yên đang lành như , làm mà chuyện gì cơ chứ.
Huống hồ gì Giang Nguyệt lựa chọn tin tưởng . Cô chậm rãi nhớ tới tập tài liệu của Lưu Nhậm thầm, cái đó chắc chỉ để ly gián mối quan hệ của hai . Đến xác nhận cô còn thèm xác nhận, cô tin tưởng Lâm Phong, càng tin tưởng bản .
Nhất định cô chọn sai.
“Nhất định em sẽ bao giờ chọn sai.”
Đột nhiên suy nghĩ trong đầu bật lên thành lời, Giang Nguyệt hướng mắt về Hàn Phong, trong giọng mang theo chút thành khẩn:
“Anh rằng Giang Nguyệt xưa nay tin tưởng tuyệt đối bản . Nếu em phát hiện chọn sai thì chắc chắn là do em. Cho nên cho em , em chọn là đúng sai?”
“Hoàn đúng.”
Hàn Phong chút do dự ngay. Anh hiểu vì Giang Nguyệt đột nhiên nghiêm túc như , nhưng bỏ qua tất cả thì đối với câu hỏi , chắc chắn một ngàn phần trăm cô chọn là đúng.
Anh sợ cô yên tâm nên vội vàng thêm:
“Nguyệt Nguyệt, cho em xưa nay cực kì lý trí. Không hiểu khi gặp em vứt mấy nguyên tắc cầu kỳ do bản tự đặt , hơn nữa em bỏ , cầu còn . Còn nữa, em nhất thiết hỏi qua , bởi vì lúc nào cũng một câu trả lời duy nhất, em luôn luôn đúng.”
Hàn Phong dứt lời Giang Nguyệt liền túm lấy cổ áo . Hai bờ môi hẹn mà gặp, ngay khi chạm lãnh địa của đối phương, cô khẽ vươn chiếc lưỡi đinh hương của cạy mở tường thành vững chắc, chiếm lấy tư vị ngọt ngào.
Anh phối hợp với cô đưa đẩy đầu lưỡi, dung túng nuông chiều để mặc cô làm càn. Giang Nguyệt rong ruổi trong khoang miệng nóng ẩm của Hàn Phong giống như chú ngựa non chạy khắp thảo nguyên rộng lớn. Đến khi kiệt sức mới lưu luyến buông .
Cô gục lên vai Hàn Phong, lí nhí:
“Tốt nhất là như . Anh đừng để em nghĩ bản chọn sai.”
Hàn Phong thở dốc vén tóc con rũ bên sườn mặt cô, khẽ hôn lên trán cô từ tốn :
“Nguyệt Nguyệt yên tâm, sẽ .”