“Giang tổng, tin tức báo chủ tịch Giang xảy tai nạn đường công tác. Hiện tại hôn mê dấu hiệu tỉnh .”
Sắc mặt Giang Nguyệt biến đổi kịch liệt, cô sợ hãi hỏi :
“Bây giờ... Bây giờ ông đang ở ?”
“Chủ tịch chuyển tới bệnh viện tư nhân Tây Ảnh ạ.”
“Mau lên, lập tức chuẩn xe. Lịch trình chiều nay đẩy xuống hết .”
Thư ký Tô hối hả sắp xếp lịch trình còn Hàn Phong nhanh chóng lấy xe. Giang Nguyệt vội vàng chạy xuống thang máy, đến sảnh mới phát hiện quên mang theo túi xách và điện thoại, cô định lấy nhưng Hàn Phong dành làm .
“Em đợi một chút, lên lấy giúp em.”
Cô cảm thấy tay chân bủn rủn làm gì đành bất lực gật đầu chờ Hàn Phong. Trong đầu Giang Nguyệt rối rắm, cô hít thở sâu giúp bản bình tĩnh im chờ Hàn Phong .
Lúc Giang Nguyệt cúi đầu gõ gõ mũi giày nền nhà thì mặt xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Phong thở dốc chìa túi xách và điện thoại mặt . Vừa vội vã chạy về lấy đồ cho cô.
Khi nãy thang máy đông nên Hàn Phong chạy luôn mười một tầng lầu bằng thang bộ. Thể lực nên chạy một mạch còn nhanh hơn cả thang máy, cô đợi lâu.
Giang Nguyệt bất ngờ , cô tò mò hỏi:
“Đừng với em chạy thang bộ nha.”
Hàn Phong mím môi mở tay cô , đeo túi xách cho cô :
“Anh kiên nhẫn để cho phụ nữ của đợi lâu.”
Đeo túi xong liền : “Được , thôi.”
Hàn Phong nắm tay Giang Nguyệt xe, giờ phút cô mới cảm nhận bản mạnh mẽ như nghĩ. Khi những khó khăn thì cô cũng như bao khác, nhỏ bé và yếu đuối nhường nào.
Giang Nguyệt cũng cần dựa .
Trước khi gặp Hàn Phong, cô cứ nghĩ sẽ như tự do tự tại sống đến cuối đời. Việc gì cũng thể tự vượt qua .
khi gặp cô mới , cũng cần điểm tựa, san sẻ nỗi buồn, quan tâm lo lắng.
Nhìn bờ vai vững chãi của Hàn Phong mặt Giang Nguyệt đột nhiên thấy hơn đôi chút. Ít nhất vẫn còn Hàn Phong ở đây, cô liền nắm chặt bàn tay to lớn của theo gara.
Cô định giành lái xe nhưng Hàn Phong cô một bước:
“Không , em định tâm trạng . Những lúc như thế em lái xe cực kỳ nguy hiểm, để lái.”
“Em còn gì mà.”
“Em cũng . Với tính cách của em thì thế nào cũng phóng tới bệnh viện càng nhanh càng chứ gì.”
Giang Nguyệt im bặt, cô ngoan ngoãn mở ghế phụ . Hàn Phong tình hình cấp bách nên cũng chạy nhanh, đúng lúc tới đèn đỏ cô định mở miệng kêu vượt thì lườm một cái.
“Phải tuân thủ luật giao thông!”
“Đồ bảo thủ.”
“Đừng tưởng thấy, khác thì nhỏ một chút.”
Giang Nguyệt “xì” một cái, cô tập trung đèn giao thông đếm ngược, nhảy xuống 1 liền giục Hàn Phong đạp ga chạy thẳng đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-64-tai-nan-bat-ngo.html.]
…
Bệnh viện tư nhân Tây Ảnh.
“Bác sĩ, ba ... Ba thế nào ?”
Vừa tới nơi Giang Nguyệt liền vội vã chạy lên phòng bệnh. lúc bác sĩ điều trị chính nên cô chặn ông hỏi thăm tình hình.
Ánh mắt cô thẳng bác sĩ Trương khiến ông mất tự nhiên.
“Khụ, cô bình tĩnh . Hiện tại chủ tịch Giang qua cơn nguy kịch nhưng khi nào tỉnh dậy thì thể .”
“Sao ông thể hả? Có ba thương nghiêm trọng lắm ? Ông là bác sĩ mà, cho chứ?”
Giang Nguyệt kích động giữ bác sĩ Trương một tràng dài. Hàn Phong kế bên thấy cô mất bình tĩnh liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô trấn an:
“Không . Em bình tĩnh , chủ tịch Giang nhất định sẽ tỉnh mà.”
Bác sĩ Trương thở dài, ông gật đầu chào hai rời . Giang Nguyệt vẫn chần chừ dám bước phòng bệnh, cô đưa mắt trong thấy Giang phu nhân gục đầu bên cạnh. Bà nắm bàn tay kim luồn tĩnh mạch đ.â.m của ông xoa xoa:
“Huhu A Nghiệp ông tỉnh dậy . Ông chuyện gì làm sống nổi đây huhu.”
Hàn Phong lặng lẽ khoác tay lên vai cô, giọng trầm thấp làm cô cảm thấy ấm áp hơn:
“Đừng sợ, đây. Chúng thăm bác nhé.”
Giang Nguyệt “ừm” một tiếng cửa phòng. Hai vệ sĩ canh cửa gật đầu với cô, cô chậm rãi vặn tay nắm cửa . Khi nãy cô kịp ăn trưa chạy liền nên trông ủ rũ. Cô nhẹ nhàng cạnh Giang phu nhân, cố gắng kiềm nén nước mắt:
“Mẹ , con... Con xin .”
Cô cũng chẳng vì câu đầu tiên là xin .
Có lẽ từ đến nay cô vẫn xem ba là siêu nhân, là hùng. Sẽ chẳng bao giờ ông gục xuống, ông luôn là tượng đài vĩ đại nhất trong lòng cô. Ông dung túng chiều chuộng cô hơn Giang phu nhân, tuy ông ít nghiêm khắc trong công việc nhưng cô rõ ông yêu thương đến nhường nào.
mà cô cứ như trẻ con, thích tùy hứng làm theo ý . Trước nay cô cãi với ông ít , làm ông cứ lo lắng mãi cho đứa con lớn của như cô.
Giang Nguyệt thấy hối hận.
Lỡ như ông bao giờ tỉnh nữa, thì cô một ngàn câu xin cũng chẳng tác dụng gì.
Giang phu nhân ngẩng đầu lên, hai mắt bà đỏ hoe còn giọng bà khàn khàn do mới xong:
“Con đến hả, gọi mấy cuộc mà chẳng thấy con bắt máy còn tưởng con gặp chuyện gì.”
“Khi nãy ở công ty một chuyện cần bàn nên con tắt chuông điện thoại. Thư ký Tô thông báo con mới ba gặp tai nạn, con xin .”
“Con gì chứ, đừng xin nữa.”
Bà lấy khăn tay lau nước mắt vỗ vỗ mu bàn tay Giang Nguyệt.
“Thôi con canh chừng với ông , hai đứa ăn gì để mua luôn.”
Hàn Phong vội :
“Bác đó ạ, để cháu mua là .”
“Con ở đây an ủi Nguyệt Nguyệt . Để bác mua.”