Ánh mặt trời chói chang xuyên qua màn cửa chiếu lên mặt Diệp Vãn, cô nheo mắt mơ màng tỉnh dậy, đêm qua uống ít rượu nên đầu óc bây giờ đau như búa bổ.
Định xuống giường rửa mặt về nhà nhưng đột nhiên cô thấy gì đó đúng. Trên cô mảnh vải che , chỉ đắp qua loa một tấm chăn mỏng manh. Cử động một chút cơ thể như nứt , cực kỳ đau đớn. Đầu cô đau nhức suy nghĩ gì, cô quanh phòng thì hoảng sợ phát hiện kế bên .
“Áaaaaa.”
Diệp Vãn hét toáng lên, đang sấp chiếc chăn chỉ che nửa để lộ cơ bắp rắn rỏi lưng. Anh tiếng hét của Diệp Vãn làm cho tỉnh giấc.
“Anh... Anh là ai ? Tại... Tại dám phòng ? Tôi báo cảnh sát, báo cảnh sát, huhuhu.”
Diệp Vãn sợ tới mức cà lăm, cô nắm lấy góc chăn che cơ thể trần trụi. Nước mắt rơi lã chã khuôn mặt xinh .
“Gì ? Mới sáng sớm mà cô la hét cái gì?”
Dương Kỳ xoa xoa thái dương, đánh thức giữa chừng nên chút vui. Diệp Vãn ngược đơ cứng , hiện tại cô móc mắt ngay lập tức.
Khuôn mặt , giọng . Chính là Dương Kỳ!!
Anh thấy là lạ nên mở to mắt , kết quả thấy Diệp Vãn ôm chăn than, bản trần như nhộng, xung quanh giường quần áo loạn xạ đất. Thì đêm qua xảy chuyện gì.
Tiêu , đêm qua hai lỡ... ngủ cùng .
“Này cô bình tĩnh chút, chuyện gì cũng thể giải quyết mà.”
“Huhu im . Anh lấy mất đầu của ? Dương Kỳ là tên cầm thú, là kẻ khốn nạn nhất thế giới huhu.”
Diệp Vãn tức tưởi, la hét inh ỏi mắng Dương Kỳ. Anh bối rối làm , tiến cũng mà lùi cũng xong.
“Chết tiệt cô làm như cô mất đầu . Tôi đây nè!” Dương Kỳ nghiến răng chỉ , “cô cũng lấy mất đầu của đó thôi.”
Cô liền la hét nữa, chỉ thút thít trông đáng thương.
mấu chốt là tại Dương Kỳ giường cô như ?
Suy nghĩ xuất hiện cô liền trừng mắt :
“Anh dám lẻn phòng hả? Cái tên biến thái c.h.ế.t tiệt!”
“Nè nè cô ăn cho cẩn thận. Phòng nào là phòng của cô, rõ ràng phòng là phòng đặt . Thế quái nào là phòng cô ?”
“Anh câm miệng, nó tức c.h.ế.t mà. Tôi nhớ rõ ràng đêm qua phòng 502, ở biến thành phòng .”
“Cô!”
Dương Kỳ nghẹn họng. Anh bực xuống giường chỗ điện thoại nội bộ của khách sạn ấn . Mặc kệ bản chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần lót bốn góc màu xám tro.
Diệp Vãn suýt nữa dọa, cô hú hồn che mắt . Tim đập thình thịch.
“A lô, xin chào quý khách phòng 520, xin hỏi quý khách yêu cầu gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-58-u-toi-dong-y.html.]
Tiếng nhân viên qua điện thoại, âm lượng đủ để cả hai thấy rõ ràng.
Cô nuốt nước bọt, gì chứ lầm ? Đây là phòng 520 hả??
“Quý khách?”
“À gì, gọi nhầm.”
Dương Kỳ dập máy, bĩu môi Diệp Vãn:
“Cô rõ chứ? Đây là phòng 520, cô mới là kẻ biến thái đột nhập phòng đó, hừ!”
“Tôi... Tôi nhớ gì hết.”
Diệp Vãn đảo mắt qua , cô thấy đuối lý nên định tìm cách trốn .
“Cô bỏ ý định bỏ trốn . Diệp Vãn Diệp Vãn, cô ở đây chịu trách nhiệm!”
Dương Kỳ thừa cô đang nghĩ gì, lên tiếng chặt đứt đường lui của cô. Còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “chịu trách nhiệm”.
“Xí, bỏ trốn cái gì mà bỏ trốn. Có mới bỏ trốn í. Thôi , cùng là trưởng thành, hai chúng đều mất đầu, coi như huề .”
Diệp Vãn hờ hững lấy ví tiền, móc một cái thẻ đen quăng lên giường:
“Đây, nhiêu đó cũng ít . Xem như tiền bồi thường cho .”
Nghe cô như gân xanh trán Dương Kỳ tức khắc nổi lên. Anh gầm lên:
“Em xem là ai hả? Muốn ngủ là ngủ là hả? Đm em đừng nhẫn tâm chứ!”
“Vậy làm gì đây? Không lẽ bắt cưới ? Anh đồng ý chắc?”
“Ừ, đồng ý.”
…
Bên Diệp Vãn đang ầm ĩ với Dương Kỳ thì bên đây Giang Nguyệt và Hàn Phong yên bình đến lạ thường. Hai ôm ngủ tới sáng, tối qua cô giữ cho nên Hàn Phong ga giường , vẫn để nguyên như ngủ.
Giang Nguyệt thức dậy , cô mơ hồ ngửi thấy mùi vị hoan ái của đêm qua tràn ngập trong căn phòng rộng lớn. Ga giường nhăn nhúm, váy áo cô quăng tứ tung giường, bên cạnh còn cà vạt và thắt lưng của Hàn Phong.
Nhìn đến sườn mặt của Hàn Phong cô nhịn cong môi.
“Tốt quá, vẫn ở đây.”
Giang Nguyệt sờ sờ má Hàn Phong, nhột liền mơ màng tỉnh dậy.
Hàn Phong bắt lấy tay cô, hôn lên đó một cái:
“Nguyệt Nguyệt, buổi sáng vui vẻ!”