Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 172: Hạnh Phúc Viên Mãn
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:15
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tây Thành xuân gần một tháng nay, thời tiết dần ấm lên, khắp nơi hoa lá đ.â.m chồi nảy lộc căng tràn sức sống, còn những trận mưa xối xả làm khác khó chịu. Có chăng cũng chỉ là cơn mưa rào thoáng qua, làm những cánh hoa nở rộ tung bay theo chiều gió.
Hàn Phong dù buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng thành nốt công việc ở Phong Hà tồn động mấy tuần nay. Anh kí xong văn kiện cuối cùng âm thầm lấy một chiếc máy tính bảng , dùng bút cảm ứng chăm chú nghiên cứu mấy hình ảnh bà Dahlia gửi đến.
Giang Nguyệt tắm xong , cô thấy giờ vẫn còn làm việc liền nhắc nhở. Lúc từ Italy về cô gầy trông thấy, Hàn Phong vui nên mỗi ngày đều ở bên cạnh canh chừng xem cô ăn cơm đầy đủ . Giống như hôm nay, sẽ xuống bếp học đầu bếp Đại nấu canh gà cho cô uống tẩm bổ, mỗi ngày đều học món mới nấu cho cô ăn.
“Anh còn bận việc hửm?” Giang Nguyệt lau tóc, Hàn Phong thấy thế vội buông máy tính bảng trong tay xuống dậy để cô xuống bàn trang điểm, theo thói quen giúp cô sấy tóc.
“Ừm, chút việc.” Anh tủm tỉm, hiếm khi nào thấy Hàn Phong như hôm nay nên cô thuận miệng trêu chọc: “Ông chủ Hàn kí hợp đồng lớn nào ?”
Hàn Phong cúi xuống hôn cô: “Cứ cho là .”
Cô gật gù lớn, hỏi gì thêm ngoan ngoãn yên để sấy tóc cho . Từ vụ Vương thị sụp đổ cô bớt ít việc, hai hôm Giang thị mới ăn mừng chiến thắng lớn cho bộ sưu tập mắt, lấy vị thế vốn của nên cô cực kì vui mừng. Cuối cùng tâm huyết của cô cũng đền đáp, Giang thị ai nấy đều nể phục kính trọng cô hơn , công nhận nặng lực của vị chủ tịch trẻ là cô.
Giang Nghiệp con gái lãnh đạo tập đoàn như thế liền chính thức quyết định nhường quyền chủ tịch, ông khi kết thúc trị liệu ở Mỹ thì sức khỏe dần hồi phục bình thường, còn Lệ Ngân càng tin tưởng con gái bà trưởng thành hơn lúc .
Lúc từ Italy trở về Giang Nguyệt gặp bà do bà đến Mỹ làm trị liệu cho Giang Nghiệp. Vì thế cô và Hàn Phong mới xử lí chuyện êm xuôi qua mặt các bậc phụ lớn tuổi .
Bên tòa án phán quyết án tử hình cho Vương Đông, khi đường về Tây Thành ông tự sát nhưng thành, cả Trương Đình cũng kết tội chung .
Còn riêng về phần Vu Nhĩ, theo Lưu Nhậm lâu, tình cảnh của ông chủ như thế nào nên ở cảng biển tiễn đưa cuối xong về Nam Thành. Lưu Nhậm sống tình nghĩa với của , Vu Nhĩ nhỏ hơn ba tuổi, mồ côi cha từ nhỏ, lúc đến Nam Thành cả hai tình cờ gặp . Vu Nhĩ đuổi đánh vì nghi trộm tiền của khách du lịch, Vu Nhĩ lấy trộm nhưng chẳng ai tin một thanh niên giao báo choai choai bẩn thỉu nhếch nhác cả, chỉ Lưu Nhậm sẵn sàng mặt giúp Vu Nhĩ. Đều là những con nơi nương tựa nên dễ đồng cảm thấu hiểu, Vu Nhĩ theo Lưu Nhậm làm ăn, dần dần nhận là trưởng của .
Vu Nhĩ ơn với Lưu Nhậm nhiều nên cực kỳ kính trọng , âm thầm trở về đầu thú. Thẩm phán thấy thái độ hối nên khoan hồng giảm án xuống còn chung , nhưng đáng tiếc Vu Nhĩ còn thiết tha sự đời, sớm chuẩn thứ, ánh sáng mờ nhạt song sắt, Vu Nhĩ tự sát bằng thuốc độc mạnh.
Hàn Phong chuyện nên lựa lời cho Giang Nguyệt , cô nghĩ gì đó chỉ bình thản nhờ đến thu xếp thỏa hậu sự cho Vu Nhĩ. Xem như nể trọng khí khái hùng và tình nghĩa của Vu Nhĩ.
Chuyện Giang Nguyệt cùng Hàn Phong “thanh trừng” cáo già Vương thị làm giới kinh doanh và thời trang một phen kinh sợ, bọn họ xưa nay tiến lùi, ai dám dây và Giang thị và Phong Hà ở Tây Thành. Nay càng thêm nể nang quyền lực của Giang gia, nhất là vị chủ tịch trẻ của Giang Cửu Sơn Liễu Thị - Giang Nguyệt.
Cô đang nghĩ vu vơ về những chuyện xảy gần đây đột nhiên Hàn Phong gục xuống vai cô thủ thỉ, xoa nhẹ mái tóc óng mượt của cô, đó vòng hai tay lên eo Giang Nguyệt. “Nguyệt Nguyệt, mấy hôm em đưa . Đêm nào cũng nhớ, nhớ em.” Anh chợt nghĩ đến những đêm thức trắng mòn mỏi đợi cô về, lo lắng sốt ruột lỡ cô xảy chuyện gì đó.
“Không , em về với đây mà.” Cô mỉm , vỗ nhẹ tay : “Nguyệt Nguyệt của thì còn chuyện gì chứ. Em vẫn còn nha.”
Hàn Phong vùi đầu hõm cổ cô, khẽ hôn nhẹ dứt khoát bế cô lên giường. Lúc Giang Nguyệt dựa lòng , lặng lẽ đặt tay lên bụng cô, ánh mắt mong chờ khẽ: “Nơi một mặt trăng nhỏ nữa, em ? Lúc thấy em đến con, suýt nữa vui mừng đến phát đó.”
Cô phì , ngượng ngùng “Ừm” một tiếng bằng giọng mũi, đó kể cho Hàn Phong chuyện ở đảo Sicilia. Dù cô chỉ sơ lược, cố gắng nhắc đến đó nhưng trong lòng Hàn Phong rõ là ai. Anh xong trầm mặc, khi về Tây Thành Giang Nguyệt nhắc đến với vì sợ Hàn Phong thấy buồn bực. Bây giờ cô rõ ràng để còn chướng ngại, hơn nữa ở Sicilia Lưu Nhậm bắt ép cô và đứa nhỏ, mà còn thật tâm đối đãi với hai con cô.
“Lúc bác sĩ thai, trong lòng em lo sợ. Dù cũng ở đó, em sợ...” Giang Nguyệt ậm ừ tiếp, cô nhíu mày, cánh tay ôm chặt Hàn Phong.
“Nếu ngày đó Lưu Nhậm dám cưỡng ép em bỏ đứa bé, chắc chắn sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t .” Hàn Phong dám tưởng tượng đến những điều xui xẻo, sợ cô nghĩ nhiều nên vội vỗ nhẹ lưng cô trấn an: “Em đừng lo, con chúng vẫn khỏe mạnh. Hôm qua khám thai bác sĩ em ăn uống tẩm bổ như , chắc chắn sẽ sinh một đứa bé bụ bẫm đáng yêu.”
Nghe trêu đùa như thế cô lập tức vui lên, dù đều là những chuyện qua đáng nhắc tới. Giang Nguyệt lấy dáng vẻ hoạt bát chu môi, khẽ đ.ấ.m khuôn n.g.ự.c rắn chắc của Hàn Phong: “Chẳng mỗi ngày đều bắt em ăn đồ bổ, uống đồ bổ . Mỗi ăn cơm là canh chừng em gắt gao như một học sinh tiểu học kén ăn . Em sắp nuôi thành heo .”
Hàn Phong quả thực tẩm bổ cô nhiều, ai ăn gì để thai phụ khỏe mạnh lập tức kêu mua về cho cô. Còn cất công chạy ngược chạy xuôi đến nhà Dương Kỳ học hỏi cách chăm sóc vợ, Diệp Vãn sinh một nhóc kháu khỉnh nên hâm mộ. Mỗi đến nhà Dương Kỳ ôm con trai đến khoe khoang với , lúc đó bác sĩ Dương như thế nào nhỉ?
“Hàn Phong , mặc dù xuất phát nhưng ông trời vẫn ưu ái cho máy bay đấy nhé. mà Vãn Vãn nhà vẫn là sinh , con gọi nhóc là trai đó nha.”
Hàn Phong nhớ đến vẻ mặt đắc ý của Dương Kỳ thì nhịn chửi thầm trong lòng. Tự nhủ Giang Nguyệt và yêu thật lòng mới tính đến chuyện cưới sinh, xảy tình một đêm mới bất đắc dĩ kết hôn như Dương Kỳ.
Nghĩ như thế Hàn Phong mới dễ chịu hơn một chút, đó xoa xoa bụng cô dỗ dành: “Ăn nhiều thì hai con mới khỏe mạnh , ngày mai em thích ăn gì nào? Anh học nấu cho em ăn.”
Giang Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, cô thèm ăn nhiều món nên liệt kê tất tần tật cho . Mấy ngày nay cô ăn ngon ngủ kỹ, Hàn Phong ở bên chăm sóc cho nên Giang Nguyệt còn cảm giác nôn nghén nữa. “Em còn thèm cả bánh mật ong nữa, làm cho em ăn nha.” Cô trong lòng Hàn Phong xòe tay đếm, đột nhiên phát hiện mấy món ăn thèm còn nhiều hơn mười ngón tay của cô.
Anh bộ dạng trẻ con của Giang Nguyệt liền lớn, nắm lấy tay cô cho đếm nữa. “Anh sẽ học nấu cho em ăn hết, chị Giang?” Hàn Phong cưng chiều cô, lặng lẽ hôn lên tay cô tiếp: “Cuối tuần dẫn em chỗ nhé.”
Giang Nguyệt chợt thấy thích thú: “Là chỗ nào mà vẻ thần bí như hửm?”
“Em sẽ sớm thôi.” Hàn Phong hôn lên má cô, “Ngủ thôi, phụ nữ mang thai nên thức khuya .”
Cô nheo mắt, đánh trống lảng như thế chắc chắn giấu cô làm chuyện gì đó. Giang Nguyệt để ý cả tuần nay đều thức khuya tô tô vẽ vẽ, còn tìm mấy tài liệu liên quan đến thiết kế, ban đầu cô tưởng giống cô sẽ tham gia bộ sưu tập của Phong Hà nên nghĩ nhiều. Bây giờ Hàn Phong thần bí như thế khiến cô mong chờ đang làm gì.
Giang Nguyệt gãi đầu, nghĩ mãi cũng nên dứt khoát xuống ngủ. Hàn Phong để cô gối đầu tay , còn Giang Nguyệt theo thói quen dựa n.g.ự.c , tìm một tư thế thoải mái dễ ngủ mộng .
***
Ở Nam Thành thời tiết khá khắc nghiệt, Hứa Vân mưa lớn bên hiên nhà khỏi hụt hẫng. Hai tuần nay cô như mất hồn, buổi sáng lao đầu công việc nghỉ ngơi là gì, tối về đến nhà hờ hững cửa sổ. Cô thật cũng bản đang tìm kiếm thứ gì trong màn đêm dày đặc ngoài .
Lúc về tới Nam Thành cô liền tự tay sắp xếp thứ, kể cả Hứa thị bây giờ cũng do cô làm chủ. Các hạng mục triển khai bắt đầu khởi sắc, Hứa Vân tin chắc bao lâu nữa Hứa thị sẽ trở như mười năm . Hứa Tuấn tin tưởng giao hết trọng trách cho cô, thế nên cô dốc sức tiếp quản Hứa thị thật , làm tròn trách nhiệm bổn phận của .
Hôm nay cô về sớm, ngoài dạo mua chút gì đó vì lâu . Vậy mà trời đổ mưa to, Hứa Vân thầm nhủ đành thôi , khi khác vẫn .
Mạc Dung thấy con gái hôm nay về nhà sớm nên định tìm cô chuyện, thể bà ốm yếu, trời mưa to nên mặc thêm áo khoác len cho đỡ lạnh. Bà chậm rãi bước lên lầu, về phía phòng của Hứa Vân gõ cửa.
“Vân Vân, là đây.” Bà ho khan, sợ bên ngoài mưa lớn cô thấy nên định lặp gọi thêm tiếng nữa. Bất ngờ cửa phòng mở , Hứa Vân vội đến đỡ bà, ân cần nhắc nhở: “Mẹ, mau phòng . Bên ngoài mưa lạnh lắm.”
“Ừm.” Mạc Dung gật đầu, nắm tay cô xuống mép giường. Hứa Vân kéo một cái ghế nhỏ sát bên bà, lặng lẽ xoa bóp tay Mạc Dung để bà khỏi lạnh.
Bà rũ mắt Hứa Vân, cô năm nay hai mươi lăm tuổi, đôi khi chút cứng đầu nhưng vẫn luôn về phía bà. Mặc dù quản lý chi nhánh của Hứa thị ở Tây Thành nhưng cô vẫn thường xuyên về về giữa hai nơi để thăm bà. Mỗi cuối tuần sẽ đến tiệm bánh nổi tiếng ở Nam Thành xếp hàng đợi mua loại bánh bà thích ăn nhất mang về.
“Vân Vân, suy nghĩ chuyện lâu .” Mạc Dung thở dài lên tiếng, bà chậm rãi nắm lấy tay Hứa Vân để cô đ.ấ.m bóp cho nữa, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Trước ba con ông gây chuyện đáng , bây giờ ông , chút nhớ đến ông.”
Hứa Vân vội vã khuyên nhủ bà, cô sợ bà đau buồn thầm như lúc Hứa Tuấn mới : “Mẹ đừng buồn nữa...”
“Không , quen .” Mạc Dung chần chừ một lát, đó bình tĩnh rõ ước của cho cô : “Mẹ già , quanh năm bệnh tật triền miên. Hứa Vân...” Cô thấy bà gọi đầy đủ tên liền thẳng , mím môi bà căn dặn: “Mẹ định chùa ở, sớm tối ăn chay niệm phật cầu nguyện cho cha con. Ông chấp nhận phận của , xem như trong lòng cũng phần nào thanh thản. còn quá khứ đáng tiếc , năm xưa ông bỏ Lưu Phương, càng phận bà trớ trêu như thế.”
Bà rút khăn tay, trong lòng day dứt: “Nếu ba con tuyệt tình bỏ biền biệt khiến Lưu Nhậm căm hận, thì lẽ kết cục cũng đến nỗi tồi tệ như bây giờ.”
Hai mắt Hứa Vân ửng đỏ, cô lặng im gật đầu đáp, nhớ đến cảnh tượng thê lương bên cảng biển cũ. Môi cô mấp máy gì đó thôi, cuối cùng nhịn khuyên bà: “Mẹ, chúng thế nào, nên đừng tự trách nữa.”
Cô xa bà, nước mắt vì thế lăn dài gò má, giọng khàn : “Con chỉ còn , thì làm con phụng dưỡng đây. Huống hồ khi , ba căn dặn con chăm sóc cho .”
“Đừng , Vân Vân...” Mạc Dung nhắm nghiền mắt, bà quyết định thì ai thể ngăn cản . “Sau nhớ thì con vẫn lên thăm mà, cái con bé .” Bà lau nước mắt cho cô, thở dài nhỏ.
Cả đêm hai con tâm sự với , Hứa Vân gối đầu lên vai bà chuyện. Chủ yếu Mạc Dung kể chuyện lúc nhỏ cho cô , Hứa Vân khuyên ngăn bà cũng vô ích. Miễn bà thấy hài lòng và vui vẻ là , Bây giờ cô chỉ còn duy nhất là bà, Hứa Vân tự nhủ dốc sức chăm lo phụng dưỡng tuổi già cho bà, để say cô tự trách như lúc Hứa Tuấn ở giường bệnh.
***
“Ôi trời ơi, cái thằng nhóc . Mẹ bảo con dẫn Nguyệt Nguyệt về gặp , rề rà chịu !”
Tô Huyền bước xuống xe liền lớn giọng trách móc Hàn Phong, quen với việc nên ngó lơ, còn bà lười để ý biểu cảm của , vội sang Giang Nguyệt tủm tỉm: “Nguyệt Nguyệt, dì tin con mang thai liền tức tốc chạy đến đây xem. Con thấy khỏe chỗ nào ? Dì mang theo nhiều đồ bổ cho phụ nữ thai đó, tối nay kêu nhà bếp làm cho con ăn.”
Hàn Phong định giấu bà chuyện Giang Nguyệt mang thai, ai ngờ bà sốt ruột nên gọi thư ký riêng qua Tây Thành ngóng mới tin. Thế là ngay trong đêm bà lập tức khởi hành đến Phong Nguyệt thăm hỏi con dâu tương lai của , chủ tịch Hàn cũng theo bà đến nhưng ngặt một nỗi ông mấy lão già bên Hội đồng quản trị giữ họp thường niên đầu năm, cũng chẳng .
Ông sợ con dâu tương lai trách quan tâm nên gọi cho trợ lý mang theo quà đến Tây Thành , chờ phiên họp kết thúc sẽ qua gặp ông bà xui gia .
Ấy mà quà còn kịp đưa cho trợ lý thì Hàn Vũ xung phong cầm . Cậu thi nghiệp xong, tuy chỉ đủ điểm đậu nhưng Tô Huyền vui mừng vì con trai út chịu khó học hành. Bà giỏi việc kinh doanh bằng Hàn Phong, mà thiên phú trong việc nấu ăn nên hứa hẹn nếu chịu học đại học cho đàng hoàng sẽ mở nhà hàng riêng để quản lý. Hàn Vũ tất nhiên vui vẻ đồng ý ngay, còn phân đấu trau dồi kỹ năng quản lý từ ba nữa.
“Chị Nguyệt, lâu gặp chị em nhớ quá .” Hàn Vũ ôm một đống quà nhảy xuống xe, hớn hở gọi Giang Nguyệt.
Cô thấy thế liền mỉm đáp , thuận miệng khen ngợi: “Lâu ngày gặp Tiểu Vũ, trai hơn .”
Hàn Vũ toe toét cảm ơn chị Nguyệt, còn Hàn Phong một bên thấy âm thầm bĩu môi. Thằng em trai út của ngoài trai thì chả gì cả, suốt ngày lêu lổng ngoài đường, còn tụ tập chơi thâu đêm nữa, chẳng thể thống gì cả!
Mấy hôm còn “học tập” theo Lục Cửu vác mấy chiếc xe mô tô phân khối lớn đường ban đêm cháy phố. Hàn Phong còn tìm Lục Cửu tính sổ vì dạy hư em trai .
“Con khỏe lắm ạ, ngày nào Hàn Phong cũng nấu đồ bổ cho con ăn đó dì.” Giang Nguyệt tươi với bà, đó dẫn bà phòng khách xuống chuyện. Tô Huyền đầu gặp trực tiếp Giang Nguyệt nên nhiều chuyện, bà còn tỉ mỉ hỏi thăm thai bao nhiêu tuần tuổi, ốm nghén khó chịu chỗ nào .
Giang Nguyệt kiên nhẫn trả lời hết câu hỏi của bà, Hàn Phong bên cạnh cô lẳng lặng gọt trái cây cho cô ăn. Anh hai chuyện trong lòng thầm vui mừng, vẻ mặt mong chờ cháu nội của Tô Huyền kìa, chắc hẳn thèm bế cháu lắm đấy.
Hàn Vũ rảnh rỗi nên bám theo Hàn Phong hỏi chuyện, bày trò sát bên cạnh , nhướng mày hỏi nhỏ: “Anh Phong, làm thế nào mà chị Nguyệt chịu lấy ? Em còn tưởng già nên ai thèm chứ?”
“Cậu ngứa da !” Gân xanh trán Hàn Phong nổi lên, bực bội đập bả vai Hàn Vũ: “Lo học hành đàng hoàng , hỏi vớ vẩn thì xem đây dạy dỗ !”
Hàn Vũ giận dỗi “Xì” một tiếng với , lèm bèm: “Chị Nguyệt xinh tính mới trúng , chứ nếu già tính như thì chả ai thèm để ý .”
“Cậu!” Hàn Phong bực tức định đá Hàn Vũ một phát, Tô Huyền chọc ghẹo: “Con chấp nhặt thằng nhóc làm gì, sắp lên chức ba mà như thế.” Ngừng một chút bà tiếp: “Phải , hôm nay đến sẵn tiện gặp Giang phu nhân chuyện, Nguyệt Nguyệt , con ?”
Giang Nguyệt rót cho bà, việc nên ngoài một lát. Lúc tin cô thai Giang Nghiệp và Lệ Ngân khỏi bất ngờ, hai ông bà vui buồn chẳng nên gì mới . Lệ Ngân vui vì bà cháu bồng, còn lo sợ với tính tình ương bướng của Giang Nguyệt nhà thì ai thèm lấy nữa. Nói bà lật đật dọn đồ qua Phong Nguyệt để phụ giúp chăm sóc cô.
Còn Giang Nghiệp buồn vì bình rượu mơ ông ủ suốt 25, 26 năm trời Hàn Phong lấy mất, suýt nữa ông mắng một trận, dám dụ dỗ con gái cưng của ông .
Cô mím môi nhớ cảnh tượng Giang Nghiệp mếu máo nắm tay , lúc rõ sự tình trợ lý Lâm hồi chính là ông chủ Hàn của Phong Hà bực bội lườm Hàn Phong. Ông ngờ đến đối thủ nặng ký của Giang thị tung đòn “thâm hiểm” như , thẳng tay ôm luôn đối thủ về nhà làm vợ, “chiến lược cạnh tranh” bao nhiêu năm ông từng thấy ai dám liều lĩnh làm đấy.
“Ôi , dì qua mà báo cũng làm phiền Giang phu nhân. Dù mấy ngày nữa dì cũng ở đây, chuyện với bà lúc nào mà chẳng .” Tô Huyền thoải mái lớn, mặc dù bà gần 50 nhưng da dẻ vẫn hồng hào căng mọng, thấy chút dấu hiệu tuổi tác nào.
Mọi đang vui vẻ chợt bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, dì Xuân qua camera thấy Lệ Ngân về nên báo với Giang Nguyệt.
Tô Huyền vội vã chỉnh sửa váy áo, kéo Hàn Phong qua một bên nhỏ giọng dặn dò: “Hôm nay hỏi vợ cho con, nhớ cư xử một chút. Hừ, con đó, dụ dỗ thiên kim Giang gia đành, còn làm con bé thai nữa. Chắc chắn chủ tịch Giang dạy dỗ con một trận chứ gì?”
Hàn Phong chép miệng, nhớ vẻ mặt giận dữ của Giang Nghiệp liền nuốt nước bọt: “Mẹ yên tâm, con chọn nhiều đồ cưới , còn là loại quý hiếm khó tìm, để cho Giang gia yên tâm về con.”
“Ôi con trai lớn , chọn đồ cưới vợ nữa cơ.” Tô Huyền tủm tỉm: “Biết như là , bây giờ sắp vợ con đề huề , cũng lo con già đầu mà chẳng ai thèm lấy.”
Hai con nhỏ tiếng thì thầm với , đó Tô Huyền cổng đón Lệ Ngân về.
“Hàn phu nhân, bà từ Bắc Thành xa xôi đến ở trong nhà nghỉ ngơi?” Lệ Ngân mỉm , tay bắt mặt mừng với bà.
“Nghe tin Nguyệt Nguyệt mang thai là lật đật chạy đến thăm con bé. Bà đừng chê mạo .”
“Thật là, bà đến còn vui hết đấy. Nào nào, nhà chuyện.”
Giang Nguyệt cũng chậm rãi cổng đón , Lệ Ngân thấy thế liền nhắc cô: “Con đây làm gì? Mang thai cẩn thận một chút, mau trong .”
“Mẹ, con mang thai chứ gì . Bác sĩ nhiều một chút thai nhi mới khỏe mạnh .”
Lệ Ngân thèm so đo với cô, bà ôm cánh tay Giang Nguyệt đỡ cô nhà. Tô Huyền thấy thế cũng bên cạnh cô, hai cứ thế dìu Giang Nguyệt, vui vẻ.
Hàn Phong bĩu môi lấy lòng con dâu tương lai, sợ cô chạy mất thì ế vợ chắc? Hàn Vũ thấy ủ rũ vì bỏ rơi liền chạy ôm cánh tay , giả vờ quan tâm hỏi han:
“Ây da Phong, sắp làm cha chạy đây đón gió lớn làm gì? Để em đỡ nhà nha.”
“Cút, lo về học hành đàng hoàng !”
“Người quan tâm mà.”
“Không cần! Một chị dâu quan tâm là .”
Hàn Vũ: “...”
Tô Huyền chuyện với Lệ Ngân nửa ngày trời mệt. Bà than thở Hàn Phong lấy vợ sinh con lâu lắm , nay ba mươi mới chịu cưới làm bà mới hết lo lắng.
“Cuối tuần là ba Hàn Phong về Tây Thành, chúng sắp xếp ăn bữa cơm chính thức nhé Giang phu nhân?”
Lệ Ngân rộ lên, dáng vẻ bà cũng trẻ trung kém Tô Huyền, thậm chí phần sắc sảo tài hoa. Bà gật đầu: “Tôi cũng dự định cuối tuần sẽ mời ông bà sui gia đến. Nếu Hàn phu nhân thì để cho chuẩn nhà hàng.”
“Làm phiền Giang phu nhân quá. Giang Nguyệt xinh tài giỏi, Hàn gia cô con dâu là phúc phần của chúng . Lúc Hàn Phong và Nguyệt Nguyệt xảy chút chuyện hiểu lầm cũng , chỉ mong Giang phu nhân thông cảm cho nó.”
Tô Huyền lựa lời giúp Hàn Phong, bà Giang thị lúc gặp khó khăn. Lại ngoài nhúng tay nên một chuyện tiện , hôm nay bà mặt hòa giải, để hai bên gia đình còn khó xử, mối quan hệ giữa Giang – Hàn tiếp tục vững chắc ở Tây Thành và Bắc Thành.
Lệ Ngân liền hiểu ý bà: “Chuyện cũng qua, Giang thị và Phong Hà tương lai chắc chắn sẽ là cầu nối cho hai đứa trẻ. Cảm ơn Hàn phu nhân chu đáo quan tâm nhé!”
“Ôi trời ơi, cái thằng nhóc . Mẹ bảo con dẫn Nguyệt Nguyệt về gặp , rề rà chịu !”
Tô Huyền bước xuống xe liền lớn giọng trách móc Hàn Phong, quen với việc nên ngó lơ, còn bà lười để ý biểu cảm của , vội sang Giang Nguyệt tủm tỉm: “Nguyệt Nguyệt, dì tin con mang thai liền tức tốc chạy đến đây xem. Con thấy khỏe chỗ nào ? Dì mang theo nhiều đồ bổ cho phụ nữ thai đó, tối nay kêu nhà bếp làm cho con ăn.”
Hàn Phong định giấu bà chuyện Giang Nguyệt mang thai, ai ngờ bà sốt ruột nên gọi thư ký riêng qua Tây Thành ngóng mới tin. Thế là ngay trong đêm bà lập tức khởi hành đến Phong Nguyệt thăm hỏi con dâu tương lai của , chủ tịch Hàn cũng theo bà đến nhưng ngặt một nỗi ông mấy lão già bên Hội đồng quản trị giữ họp thường niên đầu năm, cũng chẳng .
Ông sợ con dâu tương lai trách quan tâm nên gọi cho trợ lý mang theo quà đến Tây Thành , chờ phiên họp kết thúc sẽ qua gặp ông bà xui gia .
Ấy mà quà còn kịp đưa cho trợ lý thì Hàn Vũ xung phong cầm . Cậu thi nghiệp xong, tuy chỉ đủ điểm đậu nhưng Tô Huyền vui mừng vì con trai út chịu khó học hành. Bà giỏi việc kinh doanh bằng Hàn Phong, mà thiên phú trong việc nấu ăn nên hứa hẹn nếu chịu học đại học cho đàng hoàng sẽ mở nhà hàng riêng để quản lý. Hàn Vũ tất nhiên vui vẻ đồng ý ngay, còn phân đấu trau dồi kỹ năng quản lý từ ba nữa.
“Chị Nguyệt, lâu gặp chị em nhớ quá .” Hàn Vũ ôm một đống quà nhảy xuống xe, hớn hở gọi Giang Nguyệt.
Cô thấy thế liền mỉm đáp , thuận miệng khen ngợi: “Lâu ngày gặp Tiểu Vũ, trai hơn .”
Hàn Vũ toe toét cảm ơn chị Nguyệt, còn Hàn Phong một bên thấy âm thầm bĩu môi. Thằng em trai út của ngoài trai thì chả gì cả, suốt ngày lêu lổng ngoài đường, còn tụ tập chơi thâu đêm nữa, chẳng thể thống gì cả!
Mấy hôm còn “học tập” theo Lục Cửu vác mấy chiếc xe mô tô phân khối lớn đường ban đêm cháy phố. Hàn Phong còn tìm Lục Cửu tính sổ vì dạy hư em trai .
“Con khỏe lắm ạ, ngày nào Hàn Phong cũng nấu đồ bổ cho con ăn đó dì.” Giang Nguyệt tươi với bà, đó dẫn bà phòng khách xuống chuyện. Tô Huyền đầu gặp trực tiếp Giang Nguyệt nên nhiều chuyện, bà còn tỉ mỉ hỏi thăm thai bao nhiêu tuần tuổi, ốm nghén khó chịu chỗ nào .
Giang Nguyệt kiên nhẫn trả lời hết câu hỏi của bà, Hàn Phong bên cạnh cô lẳng lặng gọt trái cây cho cô ăn. Anh hai chuyện trong lòng thầm vui mừng, vẻ mặt mong chờ cháu nội của Tô Huyền kìa, chắc hẳn thèm bế cháu lắm đấy.
Hàn Vũ rảnh rỗi nên bám theo Hàn Phong hỏi chuyện, bày trò sát bên cạnh , nhướng mày hỏi nhỏ: “Anh Phong, làm thế nào mà chị Nguyệt chịu lấy ? Em còn tưởng già nên ai thèm chứ?”
“Cậu ngứa da !” Gân xanh trán Hàn Phong nổi lên, bực bội đập bả vai Hàn Vũ: “Lo học hành đàng hoàng , hỏi vớ vẩn thì xem đây dạy dỗ !”
Hàn Vũ giận dỗi “Xì” một tiếng với , lèm bèm: “Chị Nguyệt xinh tính mới trúng , chứ nếu già tính như thì chả ai thèm để ý .”
“Cậu!” Hàn Phong bực tức định đá Hàn Vũ một phát, Tô Huyền chọc ghẹo: “Con chấp nhặt thằng nhóc làm gì, sắp lên chức ba mà như thế.” Ngừng một chút bà tiếp: “Phải , hôm nay đến sẵn tiện gặp Giang phu nhân chuyện, Nguyệt Nguyệt , con ?”
Giang Nguyệt rót cho bà, việc nên ngoài một lát. Lúc tin cô thai Giang Nghiệp và Lệ Ngân khỏi bất ngờ, hai ông bà vui buồn chẳng nên gì mới . Lệ Ngân vui vì bà cháu bồng, còn lo sợ với tính tình ương bướng của Giang Nguyệt nhà thì ai thèm lấy nữa. Nói bà lật đật dọn đồ qua Phong Nguyệt để phụ giúp chăm sóc cô.
Còn Giang Nghiệp buồn vì bình rượu mơ ông ủ suốt 25, 26 năm trời Hàn Phong lấy mất, suýt nữa ông mắng một trận, dám dụ dỗ con gái cưng của ông .
Cô mím môi nhớ cảnh tượng Giang Nghiệp mếu máo nắm tay , lúc rõ sự tình trợ lý Lâm hồi chính là ông chủ Hàn của Phong Hà bực bội lườm Hàn Phong. Ông ngờ đến đối thủ nặng ký của Giang thị tung đòn “thâm hiểm” như , thẳng tay ôm luôn đối thủ về nhà làm vợ, “chiến lược cạnh tranh” bao nhiêu năm ông từng thấy ai dám liều lĩnh làm đấy.
“Ôi , dì qua mà báo cũng làm phiền Giang phu nhân. Dù mấy ngày nữa dì cũng ở đây, chuyện với bà lúc nào mà chẳng .” Tô Huyền thoải mái lớn, mặc dù bà gần 50 nhưng da dẻ vẫn hồng hào căng mọng, thấy chút dấu hiệu tuổi tác nào.
Mọi đang vui vẻ chợt bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, dì Xuân qua camera thấy Lệ Ngân về nên báo với Giang Nguyệt.
Tô Huyền vội vã chỉnh sửa váy áo, kéo Hàn Phong qua một bên nhỏ giọng dặn dò: “Hôm nay hỏi vợ cho con, nhớ cư xử một chút. Hừ, con đó, dụ dỗ thiên kim Giang gia đành, còn làm con bé thai nữa. Chắc chắn chủ tịch Giang dạy dỗ con một trận chứ gì?”
Hàn Phong chép miệng, nhớ vẻ mặt giận dữ của Giang Nghiệp liền nuốt nước bọt: “Mẹ yên tâm, con chọn nhiều đồ cưới , còn là loại quý hiếm khó tìm, để cho Giang gia yên tâm về con.”
“Ôi con trai lớn , chọn đồ cưới vợ nữa cơ.” Tô Huyền tủm tỉm: “Biết như là , bây giờ sắp vợ con đề huề , cũng lo con già đầu mà chẳng ai thèm lấy.”
Hai con nhỏ tiếng thì thầm với , đó Tô Huyền cổng đón Lệ Ngân về.
“Hàn phu nhân, bà từ Bắc Thành xa xôi đến ở trong nhà nghỉ ngơi?” Lệ Ngân mỉm , tay bắt mặt mừng với bà.
“Nghe tin Nguyệt Nguyệt mang thai là lật đật chạy đến thăm con bé. Bà đừng chê mạo .”
“Thật là, bà đến còn vui hết đấy. Nào nào, nhà chuyện.”
Giang Nguyệt cũng chậm rãi cổng đón , Lệ Ngân thấy thế liền nhắc cô: “Con đây làm gì? Mang thai cẩn thận một chút, mau trong .”
“Mẹ, con mang thai chứ gì . Bác sĩ nhiều một chút thai nhi mới khỏe mạnh .”
Lệ Ngân thèm so đo với cô, bà ôm cánh tay Giang Nguyệt đỡ cô nhà. Tô Huyền thấy thế cũng bên cạnh cô, hai cứ thế dìu Giang Nguyệt, vui vẻ.
Hàn Phong bĩu môi lấy lòng con dâu tương lai, sợ cô chạy mất thì ế vợ chắc? Hàn Vũ thấy ủ rũ vì bỏ rơi liền chạy ôm cánh tay , giả vờ quan tâm hỏi han:
“Ây da Phong, sắp làm cha chạy đây đón gió lớn làm gì? Để em đỡ nhà nha.”
“Cút, lo về học hành đàng hoàng !”
“Người quan tâm mà.”
“Không cần! Một chị dâu quan tâm là .”
Hàn Vũ: “...”
Tô Huyền chuyện với Lệ Ngân nửa ngày trời mệt. Bà than thở Hàn Phong lấy vợ sinh con lâu lắm , nay ba mươi mới chịu cưới làm bà mới hết lo lắng.
“Cuối tuần là ba Hàn Phong về Tây Thành, chúng sắp xếp ăn bữa cơm chính thức nhé Giang phu nhân?”
Lệ Ngân rộ lên, dáng vẻ bà cũng trẻ trung kém Tô Huyền, thậm chí phần sắc sảo tài hoa. Bà gật đầu: “Tôi cũng dự định cuối tuần sẽ mời ông bà sui gia đến. Nếu Hàn phu nhân thì để cho chuẩn nhà hàng.”
“Làm phiền Giang phu nhân quá. Giang Nguyệt xinh tài giỏi, Hàn gia cô con dâu là phúc phần của chúng . Lúc Hàn Phong và Nguyệt Nguyệt xảy chút chuyện hiểu lầm cũng , chỉ mong Giang phu nhân thông cảm cho nó.”
Tô Huyền lựa lời giúp Hàn Phong, bà Giang thị lúc gặp khó khăn. Lại ngoài nhúng tay nên một chuyện tiện , hôm nay bà mặt hòa giải, để hai bên gia đình còn khó xử, mối quan hệ giữa Giang – Hàn tiếp tục vững chắc ở Tây Thành và Bắc Thành.
Lệ Ngân liền hiểu ý bà: “Chuyện cũng qua, Giang thị và Phong Hà tương lai chắc chắn sẽ là cầu nối cho hai đứa trẻ. Cảm ơn Hàn phu nhân chu đáo quan tâm nhé!”
***
“Phong, dẫn em đậu ?” Giang Nguyệt háo hức qua kính xe, hôm nay là cuối tuần, tiệc gặp mặt của hai gia đình sẽ diễn buổi trưa nên Hàn Phong tranh thủ đưa cô đến một nơi mà chuẩn sẵn đó.
Anh còn đặc biệt dặn cô ăn mặc sửa soạn một chút.
“Em đừng nôn nóng, chút nữa tới nơi sẽ thôi.”
Hàn Phong nhếch môi, thong thả lái xe đến địa điểm Phong Hà công bố bộ sưu tập mới.
Lần triệu tập tất cả nhân viên Phong Hà, kể cả Giang thị cũng . Thư ký Tô theo Hàn Phong dặn dò mời ban lãnh đạo của Giang thị đến, tất cả đều làm theo kế hoạch của mà sự chuẩn .
Đến nơi vòng qua ghế phụ mở cửa đón cô xuống xe. Giang Nguyệt ngỡ ngàng xung quanh, nơi đây trang trí sang trọng bắt mắt, thậm chí lãnh đạo của Phong Hà cũng tới cổng chính chờ đón bọn họ.
Hà Nghiêm hôm nay họ tổ chức sự kiện lớn để rước vợ về nhà nên hủy hết lịch diễn chạy đến khích lệ Hàn Phong. Anh gương mặt trai trẻ trung, còn là ảnh để ngành giải trí quốc dân nên khí càng náo nhiệt sôi động.
“Nguyệt, chúng trong thôi.” Hàn Phong ôm eo cô, Giang Nguyệt mím môi ngượng ngùng gật đầu. Cô chào hỏi các vị lãnh đạo cấp cao của Phong Hà xong theo Hàn Phong .
Anh dẫn cô lên vị trí trung tâm để thưởng thức cảnh trình diễn bộ sưu tập. Giang Nguyệt bận bịu cách bài trí xa hoa xung quanh, đột nhiên mắt xuất hiện hàng dài lãnh đạo của Giang thị đến ở bên cánh trái.
Cô ngạc nhiên sang Hàn Phong, ánh mắt tò mò hỏi : “Ông chủ Hàn định làm gì đây?”
“Giang tổng, em đừng vội mà.” Hàn Phong cúi xuống hôn lên trán cô, Giang Nguyệt lặng lẽ nhéo lòng bàn tay xong mỉm chào lãnh đạo Giang thị của .
Thư ký Tô cũng xuống, cô tủm tỉm nháy mắt với Giang Nguyệt: “Chủ tịch Giang đừng căng thẳng, đây là kế hoạch hợp tác mới đó.”
Giang Nguyệt cắn răng bằng khẩu hình miệng: “Mọi ai gì hết ? Kế hoạch hợp tác gì mà chủ tịch Giang thị như còn hả??”
Thư ký Tô liếc mắt Hàn Phong, che miệng xong . Cô dám nhiều, ai nấy đều giả vờ thấy lời Giang Nguyệt.
Cô thấy ai đáp lời bèn ngay ngắn chờ xem Hàn Phong định làm gì. Rất nhanh đèn sàn diễn bật sáng, bà Dahlia tinh ý thiết kế một gian hảo cho sếp tỏ bày tâm ý. Chính giữa sàn diễn tạo hình trái tim lót đá pha lê tinh xảo, hai bên trải dài bằng thảm lông để model trình diễn.
Hàn Phong chậm rãi dậy, mỉm đưa tay : “Nguyệt, theo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-172-hanh-phuc-vien-man.html.]
Giang Nguyệt ngơ ngẩn một chút liền hiểu ý của , cô mỉm theo Hàn Phong giữa sàn diễn. Tà váy đỏ rượu của cô nhẹ nhàng uốn lượn mỗi khi cô nhấc bước, gót giày cao ngất của cô giẫm lên sàn nhà pha lê, tạo âm thanh trong trẻo động lòng .
Dàn nhạc giao hưởng phía vang lên những giai điệu du dương lãng mạn. Hàn Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nghiêng mặt Giang Nguyệt, đáy mắt phảng phất ánh sáng dịu nhẹ ngập tràn hình bóng của cô.
“Nguyệt, chúng kí kết một hợp đồng .”
“Hợp đồng gì thế?” Giang Nguyệt ngỡ ngàng, cô chớp mắt chờ đợi câu trả lời của .
“Hợp đồng hôn nhân.” Hàn Phong vươn tay sờ lên sườn mặt mềm mại của cô, dịu dàng : “Phong Hà và Giang thị hợp tác, lấy đó là mối liên kết đời đời.”
“Em đồng ý lấy ?”
Anh chậm rãi quỳ một chân xuống, từ túi áo vest lấy chiếc hộp chạm khắc tinh xảo. Nắp hộp hé mở, chiếc nhẫn đá quý màu trắng bạc lấp lánh ánh sáng huyền diệu, Hàn Phong ngước mắt lên, giọng chân thành:
“Nguyệt, gả cho .”
Giang Nguyệt chứng kiến hết bất ngờ đến bất ngờ khác, cô xúc động che miệng, trong mắt lặng lẽ dâng lên tầng sương mỏng. dáng vẻ kiên nhẫn thâm tình của cô đành lòng để Hàn Phong quỳ lâu, Giang Nguyệt cố gắng trấn an bản , ánh mắt trở nên ngập tràn hạnh phúc cong lên như vầng trăng non, trái tim theo đó thổn thức loạn nhịp. Giang Nguyệt nhẹ nhàng vươn tay , giọng ngọt ngào đáp lời :
“Được, em đồng ý.”
Tức khắc Hàn Phong thở phào nhẹ nhõm, sung sướng lấy nhẫn , cẩn thận đeo lên ngón áp út của Giang Nguyệt. Cưng chiều nâng niu cô như bảo bối, đó khẽ hôn xuống tay cô:
“Cảm ơn em.” Giọng Hàn Phong khàn khàn, vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của cô dậy. Giang Nguyệt chủ động vòng tay qua ôm , đó hôn lên má Hàn Phong.
Tất cả đều chứng kiển màn cầu hôn đầy chân tình của sếp nên đồng loạt dậy hô vang chúc mừng: “Chúc mừng Hàn tổng, chúc mừng chủ tịch Giang. Mong hai vui vẻ hạnh phúc, trăm năm hòa hợp, Phong – Giang vững kết lâu dài!”
Hai mỉm cảm ơn, đó dẫn cô chỗ cũ. Bắt đầu màn trình diễn độc nhất vô nhị của Phong Hà từ khi thành lập cho đến nay, Hàn Phong khẽ kề sát cô: “Đồng ý gả cho thì chọn luôn váy cưới nào.”
“Chọn váy cưới?” Giang Nguyệt mấp máy môi, mắt xuất hiện các model mặc váy cưới bước từ cánh gà. Cô dám rời mắt giây nào, mỗi chiếc váy cưới đều thiết kế tỉ mỉ ưu tú. Bà Dahlia mỉm qua micro: “Lần Phong Hà chúng mắt bộ sưu tập váy cưới, chủ đề chính là Giang Nguyệt!”
Cô thấy liền đầu Hàn Phong, vuốt ve chiếc nhẫn đeo lên tay cô khi nãy, thành kính mắt : “Tâm ý của , mong Giang tổng đừng chê .”
“Em dám , Hàn tổng chẳng cho cơ hội trở tay, gấp gáp hửm?” Giang Nguyệt mím môi, trong lòng nở hoa ấm áp.
“ , lo lo mất, mau mau rước vợ nhỏ về nhà thôi.” Hàn Phong thủ thỉ tai cô, khiến Giang Nguyệt len lén nhéo eo một cái: “Ai là vợ nhỏ của chứ!”
“Mỗi chiếc váy cưới đều CEO Phong Hà – ông chủ của chúng tự tay thiết kế. Tất cả chứa đựng tâm ý và tình yêu to lớn của cho phu nhân tương lai, sản phẩm khi trình diễn sẽ giữ cho Giang tiểu thư chọn lựa trong ngày thành hôn. Chúng nữa vui mừng thông báo với các vị khách quý, sắp tới Phong Hà sẽ một ‘bản hợp đồng' vững chắc và lâu dài!” Dahlia dứt lời, tràng vỗ tay nồng nhiệt khán đài vang lên.
Hà Nghiêm toe toét hàng loạt mẫu váy cưới mắt, vỗ tay luôn miệng tán thưởng với đồng nghiệp bên cạnh. Nói rằng CEO bọn họ một chuyến ở Giang thị thôi thành công lấy vợ về, quả thực hổ danh ông chủ Hàn trí dũng song , thao lược hơn !
***
“Chủ tịch Giang, hân hạnh hân hạnh!” Hàn Dương đến hai mắt nhắm tít , ông thấy Giang Nghiệp đến liền tiến lên chào hỏi. Bình thường ông ít ít , sợ là buổi gặp mặt hôm nay của hai gia đình lấy hết một đống chữ trong miệng mà ông dày công tích góp từ tới giờ chuyện.
Hai phu nhân kế bên lặng lẽ liếc che miệng tủm tỉm. Hàn Dương Tô Huyền dặn dò cẩn thận, là con trai ông dụ dỗ con gái nhà , chủ tịch Giang còn hậm hực trong lòng đó.
Thế nên hôm nay Hàn Dương dốc sức tâm sự với Giang Nghiệp, hai ông bạn già gặp như quen từ lâu. Chỉ mới hai ba câu về đạo, Giang Nghiệp vui vẻ lên nhiều, để bụng Hàn Phong lấy mất bình rượu mơ quý nữa.
“Ăn bữa cơm xong, xem như hai gia đình chúng kết thông gia. Hẹn ngày tổ chức đám cưới cho hai đứa nhỏ.”
Hàn Dương mỉm bắt tay với Giang Nghiệp, ông lặng lẽ liếc Hàn Phong một cái, hiệu mau gì đó với cha vợ tương lai .
“Chú Giang, con nhất định sẽ chăm sóc Nguyệt Nguyệt thật , sẽ bao giờ làm chú và dì thất vọng ạ!” Hàn Phong nghiêm túc Giang Nghiệp, nhũng lời giản dị từ tận đáy lòng.
“Ừm, Nguyệt Nguyệt nhờ cả . Đừng làm con bé buồn là , mà dám ức h.i.ế.p nó, Phong Hà xong với !” Giang Nghiệp nhẹ nhàng nhắc nhở Hàn Phong, con gái nhỏ lấy chồng , ôi cái già của ông sẽ chẳng còn ai nhớ đến mất.
Giang Nguyệt mỉm , chạy đến ôm cánh tay ba : “Thật là, chỉ con gái ba ức h.i.ế.p , chứ Phong làm gì dám ức h.i.ế.p con chứ.” Cô nháy mắt với Hàn Phong: “ ?”
Hàn Phong: “…” Coi bộ là thật .
Cô thấy (dám) trả lời liền giơ chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh tay , vui vẻ khoe với Giang Nghiệp: “Ba xem, mới cầu hôn con sáng nay, Phong Hà còn tổ chức mắt một bộ sưu tập váy cưới để con chọn lựa đó.”
Mọi đồng loạt qua chiếc nhẫn tay cô, đó còn một viên đá quý với độ tinh khiết cực kỳ cao, đoán chừng giá trị cũng bằng hai ba căn biệt thự cộng .
Tô Huyền thầm khen ngợi con trai khen ngợi , quả thực làm mất mặt Hàn gia chúng .
“Được , con còn lấy chồng nhanh miệng giúp Hàn Phong. Hai đứa chọn ngày ?” Giang Nghiệp ho nhẹ, hỏi tới vấn đề ngày tổ chức đám cưới.
“Con để Nguyệt Nguyệt chọn ạ, cô ngày nào thì chính là ngày đó.”
Giang Nguyệt nhẩm tính thời gian, đó : “Vậy cuối tháng .”
Giang Nghiệp nhướng mày, ông vẫn xa con gái yêu sớm như .
Hàn Dương và Tô Huyền ngược ủng hộ, luôn miệng : “Được , tháng thời tiết , trời xanh mây trắng nắng vàng. Hai đứa chuẩn từ từ là nha, còn cháu nội của chúng nữa, ôi ôi, mau mau mua quà mừng bé con chào đời...”
Giang Nghiệp và Lệ Ngân: “…”
Ông bà xui gia , biểu hiện tranh thủ thời gian đem con dâu về nhà đầy lên mặt kìa.
***
Mấy ngày liền Hàn Phong đều đến Phong Hà làm việc, bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn cho đám cưới. Anh sợ Giang Nguyệt mang thai lo chuyện chuyện nên dứt khoát giành làm với cô, Giang Nguyệt chỉ cần ăn no ngủ kỹ, tới ngày đám cưới diễn thì trở thành cô dâu xinh thôi.
Hàn Phong đặc biệt mời nhà trang trí nổi tiếng thế giới đến thiết kế cảnh tiệc cưới của . Anh đưa cho cô chọn, cuối cùng chọn một concept chủ đề Dạ Nguyệt.
“Cái quá , em làm chủ đề !” Giang Nguyệt ăn vặt chỉ chỉ máy tính bảng tay Hàn Phong. Anh mỉm sờ đầu cô, “Vậy chúng làm chủ đề , em thích thêm thứ gì nữa cứ cho . Anh chắc chắn cho làm theo đúng ý vợ yêu!”
Lễ cưới chính thức diễn ngày 22/2, hôm bầu trời trong vắt, nắng vàng ươm rực rỡ như chúc phúc cho đôi bạn trẻ .
Giang Nguyệt khoác lên chiếc váy cưới kiêu sa chính Hàn Phong thiết kế, đầu cô đội vương miện chế tác từ vàng rồng và nạm ngọc quý. Đến khi thợ trang điểm phủ một chiếc khăn voan mỏng lên thứ gần như thiện, cô mỉm trong phòng, lặng lẽ ngắm bản trong gương.
Cùng lúc đó Diệp Vãn, Phó Hi và Tĩnh Dao , cả ba đều mặc lễ phục tối giản làm phù dâu cho Giang Nguyệt. Phó Hi hăng hái chạy đến ôm cô, chút nỡ thút thít: “Nguyệt Nguyệt, tới mà cũng bỏ lấy chồng, Vãn Vãn và đều lấy chồng hết , làm đây!”
“Mình lấy chồng chứ . Các thể tới Phong Nguyệt chơi mà.” Giang Nguyệt mân mê đóa hoa cưới đính ngọc trai, dở dở Phó Hi.
“Tụi dám tìm chơi , nhỡ mà Hàn tổng bắt thì nhất định sống yên với .”
Cả đám rộ, đó ngoài cửa tiếng ồn ào. Lệ Ngân bận rộn từ sáng sớm, bà phòng Giang Nguyệt cô thêm chút nữa nhắc nhở đoàn rước dâu đến, còn tận tâm chỉnh sửa váy áo cho cô một lượt nữa.
Lúc sáng đồ là bà tự tay chải tóc cho cô, hi vọng cô hạnh phúc viên mãn, làm như bà mới yên lòng .
Giang Nghiệp hôm nay gả con gái rượu nên tặng quà cưới cho cô nhiều, ông bình thường cô thích siêu xe, mặc dù la mắng cô sưu tầm nhiều lãng phí tiền nhưng vẫn chiều theo cô. Hôm nay cô lấy chồng, ông còn đặc biệt dặn dò quen trong giới tìm hai mẫu xe của hãng Rolls-Royce cặp màu đen và trắng, trần xe là chòm sử tặng Giang Nguyệt xem như là của hồi môn tặng kèm với các món quà quý giá khác.
Hàn gia nôn nóng đến nỗi chuẩn quà cáp lễ bánh các thứ hẳn một tháng. Hôm nay mới chính thức diễn lễ cưới, Hàn gia đặc biệt đến chúc mừng thái tử gia của bọn họ lấy vợ. Hàn Phong dậy từ một giờ sáng, tới lui chọn lựa nên mặc bộ vest nào cho thật trong ngày trọng đại. Cuối cùng lấy một bộ vest trắng may đo cao cấp mặc .
“Ôi cuối cùng Hàn tổng cũng chịu lấy vợ ?” Dương Kỳ một tay ôm con trai một tay vỗ vỗ vai Hàn Phong khích lệ.
“Chứ , cảm ơn bác sĩ Dương quan tâm nhé. Lễ cưới tất bật chuẩn cả tháng ròng rã, làm gọn lẹ nhanh nhẹn như bác sĩ Dương .”
“Cậu!” Dương Kỳ bĩu môi hôn con trai, dám ở phòng đồ nữa mà ngoài chuẩn quà cưới. Ở đây thêm một giây thôi thì khéo Hàn Phong mỉa mai.
“Cậu đừng để ý Dương Kỳ, sắp tới giờ lành , ngoài với dì Hàn xem xem cần chuẩn gì nữa .” Chu Quân Ngọc nhẹ nhàng , thể yếu ớt từ nhỏ nên xe lăn. Từ Yến Thành xa xôi bay qua đây làm phù rể cho đám cưới Hàn Phong nên vợ sắp cưới theo chăm sóc , sẵn tiện cho cô làm quen với các em của .
Tống Cẩm Hy gật đầu chào đẩy xe lăn bên ngoài, còn Lục Cửu ở trong phòng, hai em kéo làm phù rể. Lần ở đám cưới Dương Kỳ uống ít rượu, hôm nay làm mấy thức thách quái dị gì đây.
“Hai các lấy vợ, lão đại cũng vợ, lão tam cũng sắp lấy vợ, chỉ còn là bơ vơ một . Ông trời thật công bằng mà!” Lục Cửu lười biếng dựa tường, ai oán lên tiếng.
“Mấy ngày khoe khoang trong nhóm chat đang theo đuổi cô gái nào mà, bây giờ sầu thảm như thế?” Hàn Phong bận rộn ngắm nghía dáng vẻ trai của trong gương nữa, cẩn thận cài hoa lên n.g.ự.c trả lời Lục Cửu.
“Không dễ dàng như .” Lục Cửu nghĩ đến Quý Lam, thầm nhủ cố gắng hơn chút nữa, sớm ngày rước vợ về dinh!
Đã sắp đến giờ nên nhà trai bắt đầu di chuyển tới Giang gia, xe cưới của Hàn Phong dẫn đầu. Anh đặc biệt lấy chiếc Maybach biển tam hoa chín Giang Nguyệt yêu thích rước dâu, cả đoạn đường đều bồn chồn sốt ruột sửa tới sửa lui chiếc nơ cổ áo.
Hôm qua lão Cố nhắn với công việc bận rộn nên đến trễ một chút. Hàn Phong dám làm phiền nên Cố Xích La góp mặt chung vui là , công việc bận rộn thì cứ làm .
Cố Xích La nể mặt Hàn Phong nên vội vàng thu xếp lịch trình, dẫn theo vợ con về Tây Thành dự tiệc cưới của em . Hắn lão nhị khó tính, bao lâu nay vẫn ưng ý cô gái nào nên đặc biệt gọi thêm nhiều ông lớn sừng sỏ gấp rút bay về trong đêm xem mặt em dâu. Từ Berlin đến Tây Thành bằng trực thăng tư nhân nên chỉ mất ba tiếng, kịp tới cổng chính Giang gia góp vui.
lúc xe rước dâu của Hàn Phong cũng tới, xuống xe thấy xe và vệ sĩ của Cố Xích La đằng xa. Hàn Phong nhếch môi, nhanh về phía đó đích đón tiếp Cố Xích La.
“Lão Cố!” Hàn Phong vui mừng gọi lớn, xung quanh “lão Cố” trong lời Hàn Phong là ai nên vội vàng qua chào hỏi. Hàn Dương và Tô Huyền cũng nể mặt gọi một tiếng “Cậu Cố!”. Cố Xích La mặc âu phục đen, cả khí thế áp bách xuống xe vỗ vỗ vai Hàn Phong xong vòng qua bên mở cửa xe cho vợ .
“Chị cả Chu!” Hàn Phong gật đầu với Chu Thường Hi, kính trọng gọi họ riêng của cô.
“Ừ, Xích La hôm nay là ngày vui của Phong, vợ chồng chúc tân hôn hạnh phúc, bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm nhé!” Chu Thường Hi mỉm , má lúm đồng tiền nhỏ xinh . Sau đó tiểu thiếu gia cũng Cố Xích La ôm xuống xe, nhóc nhanh nhẹn, mồm mép lanh lợi chạy đến gọi Hàn Phong: “Chú Phong!”
“Giỏi quá, Tiểu Cố cao hơn chú gặp .”
Cố Xích La tự hào con trai , chỉ một đứa nên cưng chiều nó, đó để nhóc chạy theo Hàn Vũ chơi, còn sát bên Thường Hi ôm eo cô, hất cằm với Hàn Phong: “Lời chị dâu cũng là của , nhất định sống hạnh phúc đấy nhé.”
Xong hiệu cho đàn em đem quà lên, “Ông đây năm mỏ dầu lớn ở Trung Đông, hôm nay lấy vợ nên tặng một cái. Giấy tờ chuẩn đủ, khi nào rảnh rỗi tới đó thử một chút.” Cố Xích La hào hứng xoa tay, nể trọng Hàn Phong nên đặc biệt dặn dò cấp gấp rút làm giấy tờ, còn đem thêm nhiều thứ quý giá khác đến làm quà nữa.
Hàn Phong cầm tập tài liệu đưa cho Tiêu Bắc, mỏ dầu cũng nhưng lớn bằng Cố Xích La, đây xem như quà quý nên nhếch môi cảm ơn.
Chu Quân Ngọc và Lục Cửu cũng chào hỏi, Cố Xích La thấy xe lăn vẫn như ngày nào liền nhếch môi: “Lão tam cũng sắp lấy vợ, cả đúng thật chuẩn quà đến mỏi tay.”
“Không dám phiền cả, bọn em đăng ký kết hôn , tổ chức đám cưới liền .”
“Vậy , thế cũng , khi nào tổ chức thì kêu với .” Cố Xích La liếc Tống Cẩm Hy lão tam, cảm thấy chút quen mắt nhưng nhớ gặp qua ở .
Cẩm Hy thấy thế lặng lẽ gật đầu, xem như chào hỏi .
Hàn Phong thấy đến đông đủ nên dẫn tất cả Giang gia, chuẩn nghênh đón thử thách của nhà gái.
Lục Cửu, Dương Kỳ, Hàn Vũ và Chu Quân Ngọc làm phù rể nên theo Hàn Phong chịu thử thách. Còn tai to mặt lớn như Cố Xích La nhàn nhã một bên cùng vợ xem trò vui, nhếch môi trêu chọc Hàn Phong một câu: “Năm xưa ông đây cần làm mấy thử thách vẫn rước vợ về nhé. Chú em còn thua xa!”
“Là do may mắn thôi, đừng suốt ngày tự hào như tài giỏi lắm .” Chu Thường Hi hừ nhẹ, liếc Cố Xích La một cái khiến điều ngậm miệng .
Mọi trong phòng khách lớn, nhao nhao : “Cố đại gia vẫn sợ vợ như ngày nào!”
Giang Nghiệp và Lệ Ngân nhịn định đám đông, ông bà thấy Tĩnh Dao đến liền nhắc nhở im lặng .
Tĩnh Dao phấn chấn phòng khách, bắt đầu đề bài.
“Chú rể và phù rể, mỗi vẽ một bức tranh, phép mở mắt!”
Lục Cửu trợn mắt: “Đi học thấp điểm nhất là môn mỹ thuật đấy!”
“Cậu môn nào học giỏi ?” Hàn Phong khẩy châm chọc Lục Cửu, hai học chung từ tiểu học, đương nhiên xếp thứ nhất, còn Lục Cửu đội sổ!
Lục Cửu: “…” Được , im lặng là cách nhất, chỉ sợ mặt.
Chu Quân Ngọc xe lăn tủm tỉm, gọi một tiếng “Cẩm Hy” để cô đeo khăn che mắt .
Hàn Phong tự đeo khăn cho , tay cầm một chiếc bút lông, bắt đầu tô tô vẽ vẽ theo cảm nhận của bản .
Thử thách cần sự kiên nhẫn, qua nửa tiếng Hàn Phong chậm rãi đặt bút xuống, hiệu vẽ xong.
Chu Quân Ngọc vẽ nét cuối cùng, đó điềm đạm để bút chỗ cũ.
Hàn Vũ thích thú vẽ mỹ thực, xong cũng thong thả dừng bút.
Lục Cửu nguệch ngoạc vẽ mấy nét rõ hình dạng, hì hục mãi mới thả bút .
Tĩnh Dao xem tranh của từng , Chu Quân Ngọc vẽ một bức tranh phong cảnh cực kỳ tao nhã phóng khoáng. Hàn Vũ vẽ mỹ thực sống động, còn Hàn Phong vẽ một cô gái xinh trong chiếc váy cưới diễm lệ, góc ghi hai chữ “Giang Nguyệt” xong cẩn thận ký tên lên.
Tĩnh Dao đánh giá tranh của cao, cô hài lòng gật gù khen ngợi: “Hàn tổng quả thực đa tài.”
Xong qua Lục Cửu, tác phẩm của quả thực như “đấm” mắt xem.
“Lục tổng, tác phẩm của ...” Tĩnh Dao xoa xoa mắt, một lời khó hết.
Lục Cửu bĩu môi, “Đẹp quá đúng ? Chà, tranh Cửu gia vẽ nước đem bán đấu giá mới xứng đáng với giá trị của nó.”
Mọi : “...”
Cố Xích La nhíu mày, vẻ mặt khó coi thẳng: “Lão tứ đúng là nên xem mắt thẩm mỹ của . Cái mà là tranh vẽ hả?” Hắn chỉ chỉ tờ giấy tay Lục Cửu, tỏ vẻ hết nổi.
Cả phòng khách nể mặt vị tiểu Lục tổng nên nãy giờ dám , chỉ thể nín nhịn trong bụng. Bây giờ Cố Xích La thế liền kiêng dè gì nữa phá lên.
Giang Nguyệt trong phòng bên ngoài rôm rả, khi sôi nổi liền nôn nóng. Cô mím môi lấy điện thoại , lén lút nhắn tin cho Hàn Phong.
[Chừng nào mới đến rước em ? Hay em mở cửa cho nhé] Kèm theo một nhãn dán nhe răng.
Hàn Phong lập tức trả lời :
[Được nha, em mở cửa sẵn , chạy đến rước em liền!!]
Xong đợi Giang Nguyệt nhắn , thừa dịp còn đang nhạo bức tranh của Lục Cửu nhanh tay nhanh chân cầm lấy tranh của lẻn đến cửa phòng cô. Mím môi gõ đó.
Giang Nguyệt rón rén mở cửa cho , Hàn Phong thấy dáng vẻ xinh của cô trong bộ váy cưới chính tay thiết kế liền ngơ ngẩn một chút.
Mãi mới lấy giọng của :
“Nguyệt Nguyệt nhà ai mà xinh hửm?”
“Nhà Phong!”
Giang Nguyệt vui vẻ chạy đến ôm , Hàn Phong đem tranh vẽ tặng cho cô, Giang Nguyệt xuýt xoa khen ngợi hài lòng hôn .
Hàn Phong một tay bế bổng cô, tay còn lấy trong túi áo một xấp lì xì đưa cho hai phù dâu ung dung phòng khách.
Bên ngoài ầm ĩ , đột nhiên Tĩnh Dao thấy chú rể liền la lên. Mãi đến lúc thấy Hàn Phong ôm Giang Nguyệt thì trừng mắt Phó Hi và Diệp Vãn ở đằng đang tới.
Hai ai nấy đều hớn hở ước lượng phong bao dày cui tay , giải vờ ngó đông ngó tay tỏ vẻ gì.
***
Hàn Phong ôm cô tới cổng chính, Giang Nghiệp thấy thế liền nỡ nắm tay cô, “Sau rảnh rỗi thì về thăm ba một chút.”
“Con ạ.” Giang Nguyệt vẫy vẫy hoa cưới tay , ánh mắt dịu dàng ông.
Lệ Ngân thấy ông bạn già nhà bịn rịn như thế còn tưởng Giang Nguyệt lấy chồng xa nên trêu chọc ông: “Nguyệt Nguyệt vẫn ở Phong Nguyệt mà, ông thì chạy qua thăm con bé là .”
Sau đó bà cũng bắt đầu lưu luyến, khóe mắt cay cay cô: “Nguyệt Nguyệt, Giang gia vẫn là nhà của con. Muốn thì về bất cứ lúc nào nhé.”
Giang Nguyệt mím môi gật đầu, nghẹn ngào đáp: “Dạ, con .”
Hai đăng ký kết hôn cùng ngày cưới, Hàn Phong khi cầm giấy kết hôn liền giấu như giấu vàng. Anh nghiêm túc xem tới xem lui, cuối cùng đem bỏ két sắt bảo mật cao nhất trong biệt thự khóa .
“Chồng, giấu kỹ như thế làm gì?” Giang Nguyệt dở dở hỏi .
“Không giấu kỹ thì lỡ em chán , lấy làm các thủ tục gì gì đó chịu thiệt .” Hàn Phong ôm eo cô hôn lên vành tai Giang Nguyệt: “Ngoan, để giữ cho.”
Giang Nguyệt tủm tỉm yên , chẳng mấy chốc đến sảnh tiệc cưới.
Bầu trời hôm nay trong vắt quang đãng, ánh nắng vàng ươm soi rọi khắp muôn nơi.
Lễ cưới bắt đầu lúc 9 giờ 9 phút là một con mỹ vĩnh cửu, giống như tình yêu của và cô mãi xa rời.
Sảnh tiệc trang hoàng xa hoa lộng lẫy, khắp nơi cũng là minh chứng tình yêu của Hàn Phong dành cho Giang Nguyệt. Cả tháng nay tự tay lo liệu thứ, bàn bạc với Lệ Ngân và Giang Nghiệp để đám cưới diễn chu .
Khách mời đến đông đủ, bộ giới kinh doanh Tây Thành và Bắc Thành, thậm chí cũng đại diện lớn của Nam Thành đến tham dự tiệc cưới. Còn riêng của Cố Xích La ngang hàng bàn đầu, vai vế là ai trong giới tự khắc rõ mà qua kính trọng chào hỏi.
Giang Nguyệt khoác lên bộ váy cưới diễm lệ, nôn nao chờ tiến lễ đường bắt đầu nghi thức thiêng liêng của đời . Bên cạnh là Giang Nghiệp, ông nắm tay cô ủi an, khắc cánh cửa lớn nhân viên mở , ánh sáng rực rỡ rơi xuống Giang Nguyệt.
Quan khách dõi theo cô dâu bước từ lễ đài, Hứa Vân cũng ngoại lệ. Cô từ Nam Thành bay trong đêm đến để chúc phúc, lúc thấy Giang Nguyệt trong lòng chút mong chờ cho bản .
Hứa Vân rũ mắt, thất thần.
Chợt đằng kêu cô, Hứa Vân mới tỉnh táo đầu .
“Hứa tổng, hân hạnh!” Đàm Vũ , đến cùng Đàm Vân nhưng cô qua chung với lãnh đạo nữ nên bây giờ đang bận rộn tìm chỗ cho , lúc gặp Hứa Vân.
“Đàm tổng.” Cô dậy đáp lời, đó Đàm Vũ đang tìm chỗ nên sẵn tiện : “Hay đây luôn , đại diện Nam Thành chỉ và trợ lý, buồn chán.”
“Vậy làm phiền Hứa tổng.”
Hai cạnh dõi theo cô dâu và chú rể sân khấu, thi thoảng vài chuyện.
Giang Nguyệt chậm rãi cầm váy , Hàn Phong sẵn đợi cô, thấy Giang Nguyệt liền kiềm .
“Nguyệt Nguyệt giao cho , nhớ chăm sóc con bé cho .” Giang Nghiệp đặt tay Giang Nguyệt lên tay , khi rời còn lặng lẽ vỗ vỗ mu bàn tay của cô.
Người chứng hôn là Giang Cơ, ông từ Mỹ bay về xem cháu gái nhỏ nhà lấy chồng. Giang Khiêm cũng theo ông về, đúng lúc đang đầu tư mở đường bay riêng nên tặng cô một đường bay riêng đề tên Giang Nguyệt xem như quà cưới.
Giờ phút thứ đều tĩnh lặng, chỉ tiếng đàn dương cầm vang lên những ca khúc kiêu hãnh lãng mạn động lòng . Hàn Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt dịu dàng chân tình sáng rực như đêm.
Giọng Hàn Phong trầm ấm, chút căng thẳng khi lời thề ước mà học học nhiều .
“Nguyệt Nguyệt, cùng trả qua bao khó khăn, chúng tìm trong chuỗi ngày chia cắt. Sau sẽ chăm sóc bảo vệ em, dù khổ đau bệnh tật, vẫn mãi ở bên em vĩnh viễn trọn đời.”
Anh lấy hộp nhẫn tinh xảo chế tác riêng , nhẹ nhàng ngước cô:
“Nguyệt Nguyệt, em đồng ý...”
“Em đồng ý mà!” Giang Nguyệt nỡ để quỳ lâu, vội vàng tiếp lời, khóe mắt cô đẫm lệ, Hàn Phong bình thường ít , bây giờ những lời sâu sắc như khiến trái tim cô thổn thức.
“Cảm ơn em đồng ý gả cho .” Hàn Phong vui mừng đeo nhẫn hôn tay cô, đó dậy ôm lấy Giang Nguyệt. Cô hạnh phúc nép lòng , đeo nhẫn cho nhỏ giọng bày tỏ:
“Có trăng gió, Phong Nguyệt hữu tình, em yêu !”
Snow sân khấu chạy đến quấn quýt chân hai , Hàn Phong khẽ cúi xuống hôn lên môi cô. Giang Nguyệt nhiệt tình đáp , khách mời phía liền vỗ tay chúc phúc cho hai .
Tất cả đều đắm chìm gian huyền ảo và xa hoa, bầu trời đêm làm như thật với hàng vạn ánh rơi, cao còn vầng trăng sáng chói đẽ. Tất cả dung hòa như bức tranh sống động hài hòa, vẹn một tình yêu thơ mộng.
Đi qua bao gian khổ, đắng cay ngọt bùi đều nếm thử. Hạnh phúc là do bản nỗ lực gìn giữ và níu lấy.
Để , viên mãn vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp.