Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 168: Lời Thú Tội Của Lưu Nhậm
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:10
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác sĩ thấy biểu cảm hai chút lạ bèn khó xử, bà gượng đẩy kết quả tay Lưu Nhậm, e dè dặn dò thêm mấy câu về cách chăm sóc thai phụ.
Giang Nguyệt càng ngày càng suy sụp, cô vô thức sờ lên chiếc bụng bằng phẳng của . Nếu bây giờ Hàn Phong ở đây, chắc chắn sẽ vui mừng phát điên lên mất, nhưng hiện thực tát mặt cô một cú đau đớn, ở đây là Lưu Nhậm, Hàn Phong.
Đứa con của , cô đưa đến đây, khi nào Hàn Phong tìm . Hiện tại phận của cô là do Lưu Nhậm định đoạt, sướng khổ rõ, cô sợ, cực kỳ sợ sẽ bức ép bỏ đứa bé tội nghiệp .
“Đi thôi, đưa em về.” Lưu Nhậm thản nhiên cầm lấy tờ giấy khám thai, cẩn thận gấp bỏ túi áo, đó vươn tay đỡ lấy Giang Nguyệt.
Cô hành động của dọa sợ nhưng tiếng nào, lẳng lặng theo . Cả đoạn đường về nhà ai bảo ai, mỗi đều những suy nghĩ riêng của .
Kết quả xét nghiệm vẫn còn trong túi áo khoác Lưu Nhậm, cô mở miệng cho xem một lát nhưng thôi. Lúc tầm mắt Lưu Nhậm cứ lơ đễnh dòng xe tấp nập bên ngoài cửa sổ, cả trầm ngâm thất thần.
Mãi khi đến biệt thự tài xế gọi mới nhận , Lưu Nhậm vội xuống xe vòng qua bên mở cửa cho Giang Nguyệt, đưa tay , giọng dịu dàng: “Tôi đỡ em lên nhà.”
“Không... Không cần.” Giang Nguyệt lãnh đạm ngập ngừng, nhíu mày khó hiểu mấy hành động quái lạ của .
Lưu Nhậm làm như thấy lời của cô, gần bế ngang cô lên, Giang Nguyệt giật vòng tay qua cổ Lưu Nhậm giữ thăng bằng, giãy giụa nhưng cứ thế bế cô lên tới phòng ngủ. Lên đến nơi xong nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ánh mắt nghiêm túc cô.
“Nguyệt.” Lưu Nhậm khẽ, cô mất tự nhiên , cô vẫn thấy nên tiếp tục . Lưu Nhậm rũ mắt chấp nhận lùi một bước, giọng khàn khàn: “Tôi bắt em phá thai, sẽ nuôi đứa bé . Em quên Hàn Phong , chúng sẽ sống thật hạnh phúc. Được em?”
Anh suy nghĩ nhiều, Giang Nguyệt sẽ ở đây, cô sinh đứa bé chắc chắn thương yêu đối đãi như con ruột. Bản Lưu Nhậm rõ một đứa trẻ tình thương cha sẽ như thế nào, từng như thế, vì con cô cũng giống như . Cưỡng ép cô bỏ đứa trẻ chắc chắn Giang Nguyệt sống c.h.ế.t chịu, chỉ cách là thỏa nhất, Lưu Nhậm hẹp hòi đến nỗi so đo với một đứa nhỏ sinh đời.
Giang Nguyệt thảng thốt đầu qua thẳng mắt , cô tưởng lầm, nuôi con khác, mấy ai làm như chứ? Cô nghiền ngẫm tìm vô lý do tại Lưu Nhậm làm như thế? Tại hy sinh như thế? Tại nhún nhường như thế?
Vô câu hỏi khác liên tục hiện lên tâm trí cô, đang lúc Giang Nguyệt bối rối nên trả lời như thế nào. Đột nhiên Lưu Nhậm khụy gối xuống, đau khổ giường, tay giữ lấy tay cô, giống như đang van nài.
“Nguyệt, em trả lời . Tôi làm đến nước , tại em cứ vô tâm né tránh ?” Lưu Nhậm càng siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt chứa đầy chân thành: “Hứa với , chúng sẽ chung sống thật , nhé?”
Giang Nguyệt nhíu mày, cô rút mạnh tay , chua chát: “Chung sống? Chúng ? Lưu Nhậm, nhiều , Hàn Phong sẽ sớm đến cứu . Anh tỉnh táo .” Cô bấu tay áo khoác , đanh thép tuyên bố: “Không , cũng chúng .”
“Giang Nguyệt!” Gân xanh trán Lưu Nhậm nổi lên, cả run lên vì giận: “Em bức c.h.ế.t đúng ?”
“, bức c.h.ế.t . Tốt nhất là càng sớm càng .”
Giang Nguyệt thống khổ hét lớn, cô Lưu Nhậm nuôi con , cũng chẳng sống ở đây cả đời cho đến chết. Lưu Nhậm là ai chứ, cô nhớ rõ những việc mà làm, g.i.ế.c Du Tuyết bịt miệng để đổ tội Hàn Phong, cho gây tai nạn với Giang Nghiệp, xúi giục Vương Đông hại Giang thị sụp đổ từng ngày. Khoảng thời gian u ám đó giày vò cô đêm nào ngủ yên, khi trong giấc ngủ chập chờn, Giang Nguyệt mơ thấy ác mộng bủa vây . Giang Nghiệp nguy kịch rời xa cô mãi mãi, còn hận thù triền miên với Hàn Phong chẳng bao giờ chấm dứt .
Tất cả đều là Lưu Nhậm ban cho cô.
Hốc mắt Giang Nguyệt đỏ lựng, tựa như tất cả hận thù đều xông ngoài cắn xé Lưu Nhậm mắt. Cô nghiến răng, lời chứa đựng giận dữ trầm trọng: “Anh làm gì Giang gia ? Đã hại Giang thị thê thảm đến mức nào ? Lưu Nhậm, rõ đê tiện đến nhường nào hả?”
Lưu Nhậm sững sờ cô, dường như thể rõ hận thù của cô đối với . Anh cam tâm, trắng là cô khuất phục .
Lưu Nhậm rũ mắt, trong nội tâm xảy xung đột kịch liệt, chẳng gì, cổ họng khô khốc: “Tôi xin .”
Ba chữ thốt khỏi miệng Lưu Nhậm đột nhiên Giang Nguyệt bật thành tiếng, cô khinh thường Lưu Nhậm đang quỳ bên mép giường, mặt đanh : “Xin ? Ba chữ dám nhận, Lưu tổng, nó chẳng ý nghĩa gì cả, tác dụng càng !”
“Vậy em , làm thế nào em mới hết hận ?” Anh vẫn cố gắng vớt vát những thứ còn thể cứu vãn kịp. Giang Nguyệt nhất quyết chừa cho con đường nào, giọng cô lạnh buốt, đôi mắt sắc bén lăng trì : “Anh đầu thú , dám ? Tội mà gây , gom thể xử án tử hình, dám ?”
Cô khẩy, lòng Lưu Nhậm vì thế rơi vực thẳm: “Hận thù đôi ba câu của là thể xóa bỏ . Mãi mãi và bao giờ, xứng nhận tha thứ.”
Cả Lưu Nhậm cứng đờ, từng lời cô đều cứa sâu trái tim cằn cỗi của . Lưu Nhậm khổ, gật gù, tựa hồ rõ Giang Nguyệt đối với hận thù sâu đậm như thế nào. Đây là thứ hai cô những lời cay đắng như , nhưng cô đúng, như quả thực xứng nhận sự tha thứ từ cô.
“Có thai nên kích động quá mức. Em nghỉ ngơi , chúng chuyện .”
Bên ngoài mặt trời ngã về tây, thoáng chốc màn đêm từ từ buông xuống. Cả phòng ngủ chìm bóng tối, ảm đạm, u buồn.
Giang Nguyệt hững hờ vạn vật tĩnh lặng, căn biệt thự tách biệt với thị trấn, sát bên rừng già ở phía bắc nên hầu như lạ xuất hiện. Trước đó Lưu Nhậm ngoài việc gấp, tối sẽ về thăm cô, dặn dò cô ăn uống đầy đủ để giữ gìn sức khỏe.
Đột nhiên ngoài cửa tiến , Giang Nguyệt tưởng là dì Trình đem cơm đến nên khẽ đói lắm, lát nữa sẽ ăn .
“Cô nghĩ còn là đại tiểu thư như đây ? Bản may mắn Lưu tổng trúng, nếu bây giờ cũng chẳng sống như thế. Cô cảm ơn thì thôi , suốt ngày bướng bỉnh cứng đầu, vẻ cho ai xem hả?” Đỗ Nhi vênh váo bước phòng, giọng điệu mỉa mai đánh giá xung quanh.
Giang Nguyệt thấy liền nhíu mày, cô mặt , ánh mắt sắc sảo lãnh đạm: “Biết điều thì cút .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-168-loi-thu-toi-cua-luu-nham.html.]
“Cô ai cút hả?” Đỗ Nhi giận dữ hét lên, thấy Giang Nguyệt cô liền nhớ đến cảnh tượng nhục nhã ở Giang thị nên quyết trả thù cho bằng . Đỗ Nhi bước nhanh đến mặt Giang Nguyệt, nhếch môi giễu cợt: “Bản cô mới là nên cút , cô xứng với Lưu tổng. Trong bụng cô là đứa con hoang của Hàn Phong, chấp nhận cho cô ở đây là nhún nhường...”
“CHÁT!”
Giang Nguyệt vung tay lên, cái tát vang dội cứ thế rơi xuống mặt Đỗ Nhi.
Cô rút khăn giấy, chậm rãi lau tay : “Đừng đây lời điên khùng làm bẩn bầu khí, sống thì mau chóng cho khuất mắt .”
Đỗ Nhi tức giận đến run , cô ôm gò má tát đau điếng, nghiến răng trừng mắt: “Con khốn! Mày dám tát tao hả? Có tin tao bảo Lưu tổng đuổi mày !”
“Cô thèm tát lắm ?” Giang Nguyệt lạnh nhạt liếc cô : “Cái má bên vẫn đủ hồng hào ?”
“Cô!” Đỗ Nhi nghẹn ứ, bực nhưng làm gì. Khi nãy cô từ chỗ ở của đám lính đánh thuê chạy qua đây, tự xưng là của Lưu Nhậm nên vệ sĩ mới dám cản cô . Nghe ngóng Giang Nguyệt thai, của Lưu Nhậm nên định đến chọc tức một chút, hơn nữa Lưu Nhậm sống bên đây, cô vẫn còn đang ao ước thể may mắn gặp .
“Tôi rảnh đón tiếp như cô, cửa ở phía , đừng để gọi lôi cô .”
Giang Nguyệt mệt mỏi giường ngủ, Đỗ Nhi thấy bèn bước đến kéo tay cô hét lớn: “Cô , loại gì là loại gì hả? Ai cho cô lá gan dám khinh thường !”
“Làm gì ? Tránh !” Giang Nguyệt hất mạnh tay cô , nào ngờ Đỗ Nhi chơi cào mạnh lên khuỷu tay cô, cố ý đẩy ngã Giang Nguyệt.
“Á, cô...” Giang Nguyệt trượt chân, suýt nữa té xuống sàn nhà nhưng thật nhanh một cánh tay vươn đỡ lấy eo cô. Lưu Nhậm vội vàng chạy , trong phút chốc ôm trọn cô sát .
“Nguyệt, em chứ?” Lưu Nhậm cuống quýt hỏi han cô, đó dìu cô qua giường nghỉ.
Giang Nguyệt nhíu mày dựa đầu giường, lơ đễnh liếc qua Đỗ Nhi đang xanh mặt ở bên : “Cô là của , thì nên dạy dỗ một chút. Đừng để hở chạy qua đây mưu đồ hại c.h.ế.t và con. Tôi sức mà suốt ngày đối phó với mấy con ch.ó dại.”
“Cô ai là chó dại? Cô tin xé miệng cô !” Đỗ Nhi giẫm mạnh chân xuống sàn nhà, bực tức chạy giường la hét.
“Câm miệng!” Lưu Nhậm nhíu mày, giọng lạnh lùng chán ghét: “Tôi còn thấy cô dám ăn như với Giang Nguyệt thì đừng trách cho cắt lưỡi cô. Ở đây cô nên phận của , còn chạy đến đây gây rối nữa sẽ tha cho cô.”
“ mà Lưu tổng...”
“Vu Nhĩ, đem cô ngoài. Tối nay cho ăn cơm, rảnh nuôi dư thừa.” Giọng cứng rắn, Đỗ Nhi bèn bật , Vu Nhĩ đưa cô ngoài dặn dò vệ sĩ canh gác cẩn thận, tuyệt đối cho ngoài biệt thự.
...
“Anh Phong, của chúng báo Lưu Nhậm đang ở gần rừng già phía Bắc. Xung quanh lính đánh thuê canh gác cẩn thận nên thể sâu bên trong .”
Barry nhận tin liền phòng làm việc tìm Hàn Phong. Trong phòng bật đèn, chỉ chút ánh hoàng hôn ráng chiều hắt phòng, chói mắt và ảm đạm, còn bên cửa sổ, dáng vẻ trầm mặc.
“Anh Phong.” Barry chần chừ gọi , Hàn Phong lẳng lặng mặt qua, tay cầm ly rượu, tùy tiện hơn bình thường một chút.
“Tối nay thả Phạm Hoài, gắn b.o.m lên đưa qua đó làm gián điệp .”
Barry ngạc nhiên dập tắt điếu thuốc tay , thở một vòng khói: “Anh sợ Lưu Nhậm nghi ngờ hả? Lần tay b.ắ.n tỉa ...”
“Sắp xếp lý do đừng để Lưu Nhậm nghi ngờ, de dọa tên Phạm Hoài , đừng để hé răng chữ nào. Người tham sống sợ c.h.ế.t như , nắm điểm yếu thì sẽ dễ dàng kiểm soát.”
Nói xong Hàn Phong chậm rãi uống ngụm rượu, nó làm cho thần kinh thả lỏng, hơn nữa còn chút phấn chấn. Từ lúc Giang Nguyệt đưa cho tới bây giờ, chẳng đêm nào ngủ ngon, trong trạng thái căng thẳng đến mức uống thuốc an thần, Hàn Phong tìm đến rượu giải sầu, chí ít nó giúp vơi bớt phần nào phiền.
Hôm Giang Nguyệt đưa lên đảo, Hàn Phong uống liền mấy bình rượu lớn, đêm đó nôn ói dữ dội Barry mới lo sợ bèn gọi bác sĩ đến. Cả đêm ngủ , cứ thế la hét gọi tên Giang Nguyệt. Các em trong căn cứ bất lực Hàn Phong nhớ thương chị dâu mà chẳng làm gì.
Barry đành lòng thấy u sầu mãi, nên khéo léo khuyên nhủ mấy câu.
“Anh Phong, chị dâu sớm muộn gì cũng trở về, cứ như thế, lỡ như lúc chị trở về thấy thế em ăn như thế nào đây. Hôm nay nghỉ ngơi sớm , em cho theo dõi sát bên biệt thự, yên tâm .”
“Cậu cứ lải nhải mấy câu , tự chừng mực, sắp xếp chuyện của Phạm Hoài xong thì cũng ngủ .” Hàn Phong đặt ly rượu lên bàn , chút mệt mỏi với Barry.
Barry dám nhiều lời thêm nữa, gật đầu ngoài gọi đem Phạm Hoài đến “uốn nắn” nhân cách của , đó cài hàng loạt b.o.m kích nổ từ sa .
“Mày nhớ kỹ những lời tao , chỉ cần mở miệng đúng chỗ thì cái mạng quèn của mày chẳng còn .”
Phạm Hoài hậm hực nhưng vì sống nên cắn răng theo. Hắn bắt đầu về rừng già phía bắc, theo lời Barry chạy đến căn cứ của Lưu Nhậm.