Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 164: Canh Bạc Sinh Tử
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại ô Tây Thành tương đối tách biệt với những khu vực khác, nơi đây nhiều cánh rừng dày đặc cùng dân cư thưa thớt nên thuận lợi cho việc ẩn náu tạm thời. Lưu Nhậm đó chỉ thị cho lính đánh thuê tiến nhà cũ từ đường mòn trải dài biên giới phía Tây Nam. Trực thăng và xe chuyên dụng tập hợp đủ, hàng trăm tên lính lưng đeo súng, hình vạm vỡ đang luân phiên chuyển các vật dụng cần thiết lên trực thăng vận, một khác xung quanh thám thính, đảm bảo theo dõi mới yên tâm.
“Nguyệt, chúng thôi.” Lưu Nhậm trở phòng ngủ, mặc áo măng tô màu xám tro, tay cầm theo một chiếc áo cùng loại nhưng màu nâu khói giường.
“Bên ngoài lạnh, em mặc đỡ áo của . Chờ đến nơi sẽ chuẩn đồ khác cho em .”
“Không cần.” Giang Nguyệt ngước mắt , giọng đầy châm chọc: “Con m.á.u lạnh như cũng thế nào là lạnh lẽo ?”
“Em ý gì?” Lưu Nhậm nhíu mày, bàn tay tự chủ siết chặt áo khoác.
“Ý gì thì tự hiểu.” Cô bâng quơ, đó chậm rãi dậy đối diện với . Hai tay khẽ vuốt phẳng nếp nhăn áo chậm rãi cài chiếc ghim chim khổng tước bằng thủy tinh lên ngực. Hành động tự nhiên như thường lệ chuẩn làm mỗi buổi sáng, nhưng trong lòng Giang Nguyệt chút thấp thỏm sợ Lưu Nhậm phát hiện điều gì đó.
“Bỏ , sắp trễ giờ . Em đừng bướng bỉnh nữa.” Anh khẽ liếc chiếc ghim cài xong tự khoác áo lên vai cô. Giang Nguyệt định hất nhưng kịp giữ tay cô , chiếc áo khoác rộng một chút cho với cô cứ thế phủ lên tấm lưng mảnh mai của Giang Nguyệt.
Cô hất áo xuống cũng vô ích nên đành để im, Lưu Nhậm thấy cô ngoan cố nữa nên hài lòng: “Đi thôi, dẫn em ngoài.”
Nói nắm tay cô ngoài, Giang Nguyệt rút tay nhưng nắm chặt. Dù nhưng kéo như thế hai chân cô bắt buộc theo, lúc tới nơi Giang Nguyệt liền choáng ngợp đội hình hùng hậu của Lưu Nhậm.
Mấy gã cao to gác cửa khi thấy cô đến đều đồng loạt qua, Giang Nguyệt sợ bèn lùi một chút. Cả bàng hoàng khung cảnh mắt, lính đánh thuê dày đặc, ai nấy đều cầm s.ú.n.g nghiêm trang, còn xe địa hình bành trướng cùng trực thăng đậu đầy đường.
Còn đang lo Hàn Phong đủ ứng phó thì Lưu Nhậm dẫn cô lên bậc thang gỗ, lớn tiếng với đám phía :
“Đây là Giang tiểu thư, mà hết lòng thương yêu trân trọng, tương lai sẽ trở thành phu nhân Lưu gia. Phải bảo đảm an tuyệt đối cho cô , rời mắt khỏi dù chỉ là một giây! Nếu phát hiện kẻ nào hành động đắn, lập tức cho xử trí, tất cả rõ ?” Lời của Lưu Nhậm giận tự uy, trọng lượng trong lòng mỗi . Giang Nguyệt bất giác qua , giống như đang tuyên bố chủ quyền của một lãnh thổ, cái gì mà bảo đảm an tuyệt đối? Không là kêu họ áp giải cô như tù nhân cấp cao ?
Cô rũ mắt bàn tay nắm đến đỏ ửng, khỏi buồn bực khó chịu.
Đợi xong liền một gã chỉ huy trưởng tiến lên, lễ phép cúi đầu chào hỏi: “Anh Nhậm, thứ chuẩn sẵn sàng, chúng luôn đợi thêm lát nữa?”
“Đi luôn , gọi tất cả tập trung . Chia hai hướng khác xuất phát.”
Gã gật đầu xem như , đó dè dặt tiếp:
“À còn chuyện nữa, em cũng ngờ đến nên đừng tức giận.”
“Chuyện gì?” Lưu Nhậm dừng , lạnh nhạt liếc gã.
“Là cô Đỗ, em bảo đàn em dẫn theo mấy liên quan nhưng bọn họ báo cô cứ nằng nặc đòi theo lúc về Nam Thành xử lý chuyện...”
Gã đang lúng túng nên tiếp như thế nào đột nhiên đằng tiếng chạy gọi “Lưu tổng”. Lưu Nhậm theo bản năng qua liền thấy Đỗ Nhi phấn khởi chạy đến chỗ , Giang Nguyệt khi thấy cô chút ngạc nhiên, nghĩ thầm ngờ Đỗ Nhi ở chỗ Lưu Nhậm.
Nực thật, chả làm cả.
Đỗ Nhi vui vẻ chạy đến mặt Lưu Nhậm, lúc thấy Giang Nguyệt chút khinh thường thèm chào hỏi. Cô định mở miệng gì đó liền cắt lời:
“Ai cho cô tự ý đến đây?”
Đỗ Nhi giật , thái độ của Lưu Nhậm là bỏ cô đây hả?
“Lưu tổng, giúp giúp cho trót chứ. Ngoài truyền thông đang liên tục đưa tin nghi vấn em liên quan đến cái c.h.ế.t của Vương Đông, bỏ em ở bơ vơ nơi nương tựa, chẳng may em mấy con ch.ó săn đó ám sát thì làm ?”
“Xin đó, cho em theo mà.”
Vẻ mặt cô thành khẩn, bản tỏ vẻ yếu mềm làm khác thương xót.
Lưu Nhậm bất giác qua Giang Nguyệt, thấy cô quan tâm đến chuyện lắm. Anh giải thích nhưng cảm thấy cần thiết lắm thì , hai yêu, Đỗ Nhi xuất hiện ở đây cũng chẳng lên điều gì cả. Đã sắp đến giờ khởi hành nên thể chậm trễ , Lưu Nhậm bèn để cấp sắp xếp chỗ cho cô .
“Cô nên tự phận , chuyện gì đừng chạy loạn phá hỏng kế hoạch của .”
Đỗ Nhi cắn môi đáp , gã chỉ huy trưởng sợ Lưu Nhậm tức giận bèn kéo cô mất. Mọi đó bắt đầu tất bật về vị trí của , chỉ cần lệnh sẽ tức khắc rời .
Giang Nguyệt chợt căng thẳng về hướng xa xăm, cô vô thức nghĩ đến viễn cảnh Hàn Phong tìm thấy , còn nhiều chuyện may khác. Đầu óc cô rối như tơ vò, tâm trí mờ mịt bất lực.
Lưu Nhậm nắm tay cô về phía trực thăng đang đậu sẵn chờ khởi hành, chiếc cải tiến nên khoang cực kỳ rộng rãi, đầy đủ vật dụng thiết yếu thường ngày. Anh để cô lên , đó gọi Vu Nhĩ qua căn dặn một chuyện mới lên.
“Sau hôm nay thứ sẽ lập , Giang Nguyệt, em sớm quên hết tất cả, những kí ức giữa em và đều chôn vùi ở đây. Đến Italy , chúng sẽ cuộc sống mới, nhé?” Anh xuống bên cạnh cô, thắt dây an cho Giang Nguyệt ân cần nhắc nhở.
Tiếng cánh quạt trực thăng vang dội cất lên, Giang Nguyệt đưa mắt xuống căn nhà cũ đang từ từ thu nhỏ . Cô cũng chú ý đến hàng trăm tên lính đánh thuê bao vây đông nghẹt xung quanh trực thăng , đường bộ thì nhiều xe địa hình lượt khởi động, bụi bặm giăng lên mù mịt, tất cả nối đuôi chạy về đường biên giới hẻo lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-164-canh-bac-sinh-tu.html.]
...
Từ trung tâm Tây Thành hàng chục xe chuyên dụng quân đội ồ ạt đổ về vùng ngoại ô xa xôi. Được ông Belousov ưu ái gửi đến hàng chục chiếc Hummer H2 bọc thép cải tiến nên Barry hăng hái chỉ huy đoàn lao phăng phăng về phía , miệng lên tục khen quả hổ danh là xe của WS.7 cung cấp.
Xe Hàn Phong ở giữa đoàn, chăm chú quan sát vị trí của cô vệ tinh. Đột nhiên chấm đỏ bắt đầu di chuyển, con ngươi Hàn Phong lóe lên tia lạnh lẽo, gân xanh tay nổi lên:
“Tất cả mau lên, Giang Nguyệt sắp đưa khỏi Tây Thành !”
“Anh Phong, đang với tốc độ nhanh nhất thể . Chắc mười phút nữa mới đến nơi .” Barry căng thẳng dò đường, đó qua gương chiếu hậu với .
“Mười phút? Các đợi đến đó nhặt đá sỏi đem về trưng bày hả? Lái nhanh lên , chị dâu của các chuyện gì thì đừng trách cho các bồi táng theo cô !” Hàn Phong tức giận quát tháo bộ đàm, binh lính bên nuốt nước bọt dám cãi , ngài Nikolai của bọn họ thật đáng sợ!
Anh sốt ruột đến giây nào dám rời mắt khỏi màn hình, nôn nóng vì tín hiệu ngày càng yếu . Chỉ cần nghĩ đến Giang Nguyệt cả đêm qua về, giam cầm bắt giữ càng hận thể một phát b.ắ.n c.h.ế.t Lưu Nhậm.
Đang miên man trong đống suy nghĩ hỗn loạn thì âm thanh thông báo từ màn hình vang lên kéo về thực tại. Hàn Phong sững sờ màn hình hiển thị tín hiệu gián đoạn, hiện tại thể tiếp tục dò sóng.
Hàn Phong siết chặt tay, trong phút chốc bóng tối liền bao trùm . Giang Nguyệt biến mất, thế giới của sụp đổ .
“Nguyệt Nguyệt!” Hàn Phong bất lực vị trí của cô biến mất trong vô vọng. Cả âm trầm nặng nề, ánh mắt hằn lên tia m.á.u trông cực kỳ đáng sợ. Giới hạn cuối cùng của khác phá hủy, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô thì đừng mong nương tay thương xót.
“Truyền lệnh của , bất kể là ai, chỉ cần tìm thấy dấu vết của Lưu Nhậm thì lập tức thưởng nóng một trăm ngàn đô. Tiếp tục truy vết , nhanh lên!”
...
“Tôi cảnh cáo em mà Giang Nguyệt! Đừng bao giờ chống đối , em đang thách thức giới hạn của ?”
Lưu Nhậm thẳng tay đập nát chiếc ghim cài áo hình chim khổng tước. Mảnh vỡ văng cứa trúng cổ chân Giang Nguyệt chảy máu, cô đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, trơ lì lên tiếng.
Khi nãy vì để an tâm nên Lưu Nhậm cho đem máy kiểm tra đến cẩn thận rà soát Giang Nguyệt. Cô hết đường lui đành nhắm mắt chịu đựng, dù phát tín hiệu đến giờ thì ít nhiều gì Hàn Phong cũng thể cô từng ở .
“Giang Nguyệt!” Lưu Nhậm bực bội thái độ lạnh nhạt của cô, vươn tay nâng cằm cô lên, ép buộc cô . “Tôi cho em , còn xảy chuyện như nữa thì đừng trách .”
“Anh g.i.ế.c ? Hả?” Giang Nguyệt khẩy, thấp giọng thách thức đối diện.
“Tôi g.i.ế.c em.” Lưu Nhậm dịu dàng vén tóc mai cho cô: “ nhiều cách khác để khiến em phục tùng .”
Giang Nguyệt trầm mặc đáp, mỉm rút tay . Sau đó cúi mở ngăn tủ nhỏ ghế lấy hộp thuốc cá nhân , Lưu Nhậm xổm xuống nắm lấy chân Giang Nguyệt, cẩn thận dùng băng gạc và thuốc khử trùng băng bó cho cô.
Cảm giác lành lạnh đau rát từ thuốc khử trùng khiến Giang Nguyệt vô thức rút chân . Anh thấy thế ngăn cho cô tránh , ngược còn nắm chặt hơn.
“Ngồi yên, em cứ động đậy như thế thì vết thương sẽ nhiễm trùng đấy.”
Vết m.á.u đỏ tươi cổ chân trắng nõn của cô cực kỳ bắt mắt. Lưu Nhậm thở dài lau sạch, đó dùng băng gạc cẩn thận băng bó , động tác chậm chạp sợ làm đau cô.
Tất cả đều thu mắt Giang Nguyệt.
Dáng vẻ dịu dàng của khác với dáng vẻ giận dữ ban nãy, cô quả thực phân biệt nổi mới là con thật sự của Lưu Nhậm. Hoặc thể tất cả là giả dối cũng nên.
“Xong , đừng đùa nghịch lung tung nữa. Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn yên một chỗ, đừng tự rước họa .”
Lưu Nhậm mỉm dậy, lời nhẹ nhàng điềm tĩnh, giống như chuyện cô phát tín hiệu cho Hàn Phong là thật .
“Nửa tiếng nửa trực thăng sẽ rời khỏi lãnh thổ Việt Nam, em nghỉ ngơi thì tranh thủ ngủ một chút .”
Lưu Nhậm tính toán kỹ lưỡng thời gian, Hàn Phong sẽ thể đuổi kịp bọn họ. Vì thế nên hào phóng cho cô .
“Nguyệt, khi rời để một món quà nhỏ dành tặng cho mà em yêu đấy. Đảm bảo sẽ làm Hàn Phong thất vọng .”
Giang Nguyệt cảm giác chẳng lành, cô siết chặt tay, trống n.g.ự.c đập liên hồi.
“Anh gì ? Quà gì hả?”
“Em đoán xem.”
Lưu Nhậm rạng rỡ ghé sát tai cô: “Chút nữa em sẽ ngay thôi.”
“Anh điên !” Giang Nguyệt sợ hãi đẩy Lưu Nhậm , nhưng như thế càng khiến hứng thú khi thấy vẻ mặt của cô.
“Nguyệt, thứ nên kết thúc .”