Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 161: Hy Vọng Mong Manh
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:03
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàn Phong đường về Phong Nguyệt đợi nên gọi cho dì Xuân . Nếu đúng như đoán thì lúc Lưu Nhậm Nam Thành để chịu chết, Lưu Vọng ở đó Hứa Vân chèn ép đến ngạt thở, bây giờ nơi đó sớm thành cái vỏ rỗng tuếch.
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng dì Xuân bên đầu dây vang lên kéo về thực tại.
“Hàn tổng, gọi về dặn dò gì thế?”
Hàn Phong gấp gáp hỏi bà: “Giang Nguyệt về nhà dì?”
“Giang tiểu thư về, tìm cô việc gì...” Chưa kịp hết câu bên ngắt máy, dì Xuân chớp mắt màn hình điện thoại đen thui, bà chép miệng nhủ thầm hôm nay Hàn tổng còn bận rộn hơn thường ngày nữa ?
Anh sốt ruột cầm điện thoại tay ấn gọi Giang Nguyệt, nhưng gọi liền bốn cuộc vẫn ai bắt máy. Trong lòng chợt bồn chồn bất an, ăn một bữa cơm thôi mà lâu đến ?
Hàng mày đậm của nhăn đến khó coi, hỏi thư ký Tô vẫn Giang Nguyệt hiện giờ đang ở . Vốn định về Phong Nguyệt nhưng đổi ý kêu Tiêu Bắc lái thẳng đến chỗ của Barry.
“Anh đến đây làm gì ?” Barry thấy xe của Hàn Phong đến liền chạy vội xuống. Trên miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc kịp châm lửa.
“Điều tìm Giang Nguyệt. Kể cả cái tên Lưu Nhậm nữa.” Hàn Phong lên nhà chính căn dặn Barry. Khi nãy tin gửi đến Trương Đình chạy trốn, dù nghi ngờ nhưng đến giờ cô vẫn về thì khả năng cao Lưu Nhậm đem .
Anh mệt mỏi xuống sô pha, vô hình ảnh khủng khiếp trong giấc mơ đêm qua tái hiện trong đầu Hàn Phong. Đột nhiên cảm thấy hối hận vì để cô gặp Lưu Nhậm, đáng lẽ khi đó ngăn cô . Hàn Phong ích kỷ để cô mất tự do, cô thích làm cái gì cũng sẽ ủng hộ. Nếu như yêu cô mà bảo bọc quá khiến đôi cánh cô yếu ớt thì điều đó thật khiến bực .
“Anh Phong, biến ở đường Vạn Thành. Cmn thật, chiếc xe móp đầu lật ngang giữa đường, vệt bánh mấy chiếc bán tải in đậm nhưng thấy xe gây tai nạn hết, trong xe cũng biến mất kỳ lạ.” Barry đang dò tìm vị trí của Giang Nguyệt, liếc mắt thấy đường đến sân bay Tây Thành nên thuận miệng cho Hàn Phong .
Anh xoa xoa thái dương: “Kể mấy chuyện làm gì, lo tập trung...” Hàn Phong nhíu mày ngừng , vội dậy đến chỗ Barry đang cắm đầu màn hình máy tính thử.
“Biển mấy ?”
Barry khó hiểu “hả” một tiếng.
“Chiếc lật ngang đường. Biển mấy?” Tim đập thình thịch, giọng thâm trầm. Bàn tay Hàn Phong siết chặt lưng ghế Barry đang , thầm mong đừng như những gì đang nghĩ.
ông trời thích trêu đùa khác, khắc con “6762” phát từ miệng Barry dường như cảm nhận sự sợ hãi mà lâu nay xuất hiện.
Nó giày vò đến đau đớn.
“Anh Phong?” Barry mơ hồ thấy tơ m.á.u trong mắt liền hô lớn lên. Hàn Phong chợt tỉnh táo, cảm thấy ngột ngạt liền cởi hai nút áo cùng. Barry nuốt nước bọt định gì đó nhưng dáng vẻ lạnh lẽo của làm chùng bước. Cả Hàn Phong toát sự tức giận nặng nề, rằng rút khẩu s.ú.n.g lưng Barry b.ắ.n liền hai phát chói tai xuống sàn nhà, mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc lập tức lan tràn trong khí. Xả tức xong mới quăng cho Barry bắt lấy.
Hàn Phong thở hổn hển gầm lên: “Gọi hết về đây, lật cả Tây Thành lên cũng tìm Giang Nguyệt!”
Barry cả kinh, đầu thấy mất kiểm soát rút s.ú.n.g b.ắ.n cho hả giận như thế. Lại còn điều hết về Tây Thành thì đây là chuyện lớn . Anh lật đật cho gửi tin ngay trong ngày, đó cầm theo thư giới thiệu của Hàn Phong sửa soạn bay về Nga.
“Cậu qua đó lệnh điều 200 về. Tất cả lấy lính tinh nhuệ hết rõ ?”
“Em , chậm nhất là ngày mốt mới về kịp.” Barry kéo vali nhắn tin điện thoại, gấp gáp trả lời .
“Lấy phi cơ riêng . Sáng mai thấy đủ trình diện ở Tây Thành.”
“Vậy chờ tin em.” Barry gật đầu tỏ ý , đó vội vàng phóng lên mô tô riêng rời .
Cả Hàn Phong đằng đằng sát khí trong phòng lấy khăn lụa lau sạch khẩu s.ú.n.g mà lâu nay cất trong két sắt. Bình thường đều bỏ nó ở đây, khẩu s.ú.n.g mạ vàng và chạm khắc cực kỳ tinh xảo, là quà gặp mặt mà cựu Thượng tướng Mikhail đặc biệt gửi tặng nhân dịp Hàn Phong đến Nga công tác.
Tiêu Bắc một bên thấy như thế cũng dám hỏi chuyện, dựa theo những gì đang xảy thì Giang Nguyệt gặp chuyện .
“Tiêu Bắc.” Hàn Phong đột nhiên gọi tên nên dọa sợ. Tiêu Bắc hớt hải chạy : “Hàn tổng gì cần dặn dò?”
Anh qua cầm áo khoác ngoài lên, trong đầu sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ: “Đi Giang gia một chuyến. Trước mắt giấu Giang phu nhân .”
...
Tây Thành một căn biệt thự cũ ở từ mười mấy năm . Xung quanh dây leo quấn sát bờ tường, đến nỗi đá lát đường cũng mọc rêu xanh cổ kính. Người thường ít qua chỗ , nơi đây còn phía ngoại ô nên càng ai chú ý đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-161-hy-vong-mong-manh.html.]
Nhà cũ là của Lưu Phương mua lúc bà và Hứa Tuấn li . Lưu Nhậm sống ở đây với từ nhỏ, nên quen thuộc nơi đây. Căn nhà cũ kể về ăn cơm khi đến giỗ bà, chính là căn nhà .
Trời chập tối Giang Nguyệt mới mơ màng tỉnh dậy, cựa quậy một lát ở gáy truyền đến cơn đau nhức mới làm cô nhớ những chuyện xảy . Lúc đó một gã đàn ông thô bạo lôi cô cửa ghế lái, chỗ kính vỡ cứa tay cô đau rát. Cật lực giãy giụa thoát khỏi bàn tay ghê rợn đó nhưng mắt chợt tối đen, đó xảy chuyện gì nữa cô đều hề .
Mở mắt thấy bản giường gỗ, cô lật đật dậy quanh phòng. Bên ngoài cửa sổ thì tối đen như mực khiến Giang Nguyệt cảm thấy thật gò bó. Cô chậm rãi bước xuống giường, tò mò gần cửa sổ thử đây là . cô kịp quan sát tiếng bước chân làm cho căng thẳng.
Giang Nguyệt cảnh giác đầu , cả ngây dại vẻ mặt tươi của Lưu Nhậm đang đến gần .
“Tránh !” Cô khó chịu lớn tiếng xé tan màn đêm yên tĩnh, theo bản năng lùi về một bước.
Lưu Nhậm thoáng chốc khựng , đó dường như để ý lời của Giang Nguyệt, tiếp tục về phía . Cô thấy càng sợ hãi lùi , nhưng đằng là bức tường lạnh lẽo, đường lui.
Giang Nguyệt cắn môi, ném cho một ánh mắt chứa đầy căm ghét và khinh bỉ.
Bởi vì hành động và ánh mắt đó, Lưu Nhậm buồn rầu than thở: “Em hận ?”
“ . Lưu Nhậm, cho , những chuyện mà làm chắc chắn sẽ khiến trả cái giá thật đắt!” Giang Nguyệt nghiến răng, chiếc cổ trắng nõn nổi lên gân xanh: “Anh là tên khốn nạn, đáng lẽ cho tống tù ngay chứ chẳng đợi ngày tìm lô hàng cháy .”
Lưu Nhậm nhíu mày, đến nước thì chẳng cần đóng kịch làm gì cho phí công. Anh gần bóp miệng Giang Nguyệt, đè cô dựa lưng lên tường gạch. Giọng thâm trầm dồn dập: “Bây giờ chẳng vẫn sờ sờ mặt em ? Nguyệt, em mắng chửi cũng , căm thù cũng . Sau ngày hôm nay chúng sẽ rời khỏi đây, sẽ một cuộc sống mới. Những chuyện chả còn ý nghĩa gì nữa, tên Hàn Phong chắc chắn tìm nơi , sớm muộn gì cũng từ bỏ thôi.”
“Anh điên .” Giang Nguyệt vùng vẫy đẩy Lưu Nhậm , cô trừng mắt : “Hàn Phong chắc chắn sẽ đón về, đừng ảo tưởng sẽ theo .”
Gió lớn bên ngoài cửa thổi khiến môi cô tái nhợt. Cả lạnh run nhưng cô vẫn cố chịu, ánh mắt vẫn kiên cường lăng trì Lưu Nhậm đối diện .
“Không kịp .” Lưu Nhậm khẩy, cảm thấy ánh mắt đối với quá cay nghiệt. Anh bực bội ấn tay cô lên đỉnh đầu, mặc kệ cô giãy giụa thoát . Lúc tâm trí chẳng còn tỉnh táo, những gì đều đợi tuôn trào lộn xộn, mang theo sự chân thành đằm thắm vụng về:
“Nguyệt, em . Từ đến giờ, mỗi chuyện mà từng làm đều vì em. Đôi tay sớm còn sạch sẽ, hèn mọn như như em đều , cũng sợ em . Tôi thể trơ mắt em yêu khác...” Anh bất lực rũ mắt, giọng khàn khàn: “Mười một năm nay, Nguyệt, lúc nào em cũng xuất hiện trong tâm trí . Tôi nỡ.”
“Không nỡ?” Giang Nguyệt mấp máy môi, những lời mắng chửi như nghẹn ở cuốn họng cách nào thốt . Cô bần thần mặt , thì đời cũng loại đáp án khó tin như thế.
Lưu Nhậm trăm phương ngàn kế làm vô chuyện xa, chung quy là vì cô?
“Em nghỉ ngơi . Ngày mai chúng xuất phát sớm.” Lưu Nhậm nhẹ nhàng buông tay cô , yết hầu lăn lộn lên xuống khó chịu. Anh cảm thấy hối hận vì mất kiểm soát nhiều dọa cô sợ, thế nhưng bản thể kiềm chế khi cô.
Giang Nguyệt luôn luôn làm mất kiểm soát như .
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ nên thứ đều mờ ảo. Giang Nguyệt sợ lạnh sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu gối vùi mặt đó. Cả cô run rẩy yên, thế nhưng cô , cũng chẳng thiết tha giải tỏa bằng nước mắt.
Lưu Nhậm chẳng đành lòng cô như bèn khụy chân xuống đối diện cô. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại mà lâu nay cơ hội chạm , khẽ khàng an ủi cô: “Đừng sợ, làm hại em.”
Giang Nguyệt phớt lờ đáp.
Lưu Nhậm mím môi rút tay , thở dài dậy. Ánh mắt lạnh lẽo liếc cô co đất: “Em suy nghĩ cho kỹ, bây giờ còn đường đầu nữa. Nếu em cứ chống đối như thế thì chỉ chịu thiệt, theo , sẽ cho em cuộc sống mới còn hơn tên Hàn Phong vô dụng .”
Nói liền rời .
Giang Nguyệt thấy tiếng đóng cửa mới dè dặt ngẩng đầu lên. Cô vội vã chạy cửa phòng áp sát tai lên ngóng, ở đây cách âm nên cô dễ dàng Lưu Nhậm với vệ sĩ canh gác nơi cẩn thận, đó tiếng bước chân dần xa.
Cô yên tâm về giường , điên cuồng nghĩ cách làm liên lạc với Hàn Phong.
Nơi chẳng gì khác ngoài mấy vật trang trí bình thường, cô suy tính cẩn thận liền đè cảm xúc bồng bột nhất thời. Bây giờ nhẫn nhịn lùi một bước, chờ sáng mai cơ hội mới nghĩ tiếp .
Giang Nguyệt chẳng hiện tại là mấy giờ, nhưng bên ngoài cửa sổ thì đoán chừng cũng quá khuya . Vì thế để giữ sức khỏe cô xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi lấy tinh thần .
Những lời Lưu Nhậm ban nãy cô dám tin hết, nhưng một câu cô chắc chắn sẽ bao giờ làm trái chính là: “Tôi làm hại em”.
Lưu Nhậm vô cơ hội giày vò cô, vô cơ hội hại c.h.ế.t Giang Nghiệp nhưng làm như . Cô nghĩ, đây lẽ là chút lương tâm cuối cùng của , sẽ bao giờ dám phá bỏ nó. Bởi vì qua những chuyện đây xâu chuỗi , còn mong một tương lai khác, lúc ăn cơm cũng bản gia đình thật sự nào.
“Chút nhân đức cuối cùng là điểm yếu của ...” Giang Nguyệt khẩy: “Miễn chó tha mất là .”