Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 157: Điềm Báo Chẳng Lành
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:49:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên Giang thị đều mong chờ kết quả của bộ sưu tập Hồ Xuân, đặc biệt trong mắt Giang Nguyệt chỉ thị sản phẩm sẽ chuyển đến cửa hàng bên Anh để tăng sức ảnh hưởng và giá trị thương hiệu tại chi nhánh. Ngoài còn thêm năm cửa hàng tại nhiều quốc gia khác cũng bắt đầu hoạt động mạnh lĩnh vực mỹ phẩm, đồng hồ, mắt kính,.. Chỉ mới 7 giờ mắt nhưng Giang thị đến hàng trăm cuộc gọi đặt hàng từ các đối tác, các diễn viên nổi tiếng và đại diện thương hiệu cũng phát huy mạnh mẽ sức ảnh hưởng của , do đó các chỉ tăng trưởng báo cáo bắt đầu khởi sắc.
Giang Nguyệt vui vẻ các giám đốc bộ phận phấn chấn dấu hiệu “tái sinh” thời gian dài ngủ đông của Giang thị. Bản cô mệt mỏi lo lắng suốt mấy tháng qua, bây giờ đến đây cũng xem như yên tâm ít chuyện.
Cô xem xong hết tài liệu tắt máy tính, đồng hồ gần 7 giờ tối nên cầm túi xách dậy.
Đột nhiên mắt Giang Nguyệt tối sầm, đầu óc cô choáng váng vững ngã xuống ghế. Sắc mặt cô nhợt nhạt, tay chân lạnh ngắt, hô hấp khó khăn thể làm gì ngoài im nghỉ ngơi.
“Làm việc quá sức .” Giang Nguyệt xoa xoa thái dương chế giễu bản . Cô hít sâu điều chỉnh cơ thể, cảm thấy đầu còn đau nhức như nên từ từ vịn thành ghế dậy, chậm chạp thang máy xuống lầu 1.
Mặc dù còn nhức đầu nhưng Giang Nguyệt cảm giác trong khó chịu bức bối thành lời . Cô gắng gượng xuống gara lấy xe, nếu là bình thường Hàn Phong sẽ đưa đón cô làm nhưng hôm nay mắt Hồ Xuân nên Giang Nguyệt tự . Địa điểm tổ chức sự kiện cũng cách xa Giang thị nên cô lái xe sẽ thuận tiện hơn để đưa đón .
Bên ngoài trời nổi gió, hai ba phút mưa nhỏ rơi xuống tạo thành âm thanh rào rào đổ bên mái hiên cổng chính Giang thị. Cô lái xe qua cổng chạy thẳng đường lớn, cần gạt nước nghiêng qua nghiêng xóa những vệt nước mưa cản trở tầm . Giang Nguyệt cố gắng giữ tỉnh táo tập trung lái xe, nhưng cảm giác khó chịu cứ dâng lên mỗi lúc một nhiều, tay cô toát mồ hôi lạnh nắm chặt vô lăng, từ từ giảm tốc độ .
Mưa bắt đầu lớn lên, con đường phía ngày càng mờ mịt, ánh sáng từ đèn đường lập lòe cản trở bởi nước mưa. Giang Nguyệt cảm giác sắp trụ nổi nên tấp xe lề đường dừng , cô thở dốc dựa lưng ghế lái nghỉ mệt, lồng n.g.ự.c nặng nề phập phồng lên xuống từng đợt thất thường.
Giang Nguyệt bỗng nhiên gian trong xe làm cho bí bách, cô hạ kính hai bên đường liền thấy một cửa hàng tiện lợi nên định xuống mua một chai nước khoáng uống. Quay tìm kiếm một chút cô mới phát hiện mang theo ô.
Cô thất vọng đóng cửa kính , bên ngoài mưa lớn nên Giang Nguyệt sợ tạt ướt.
Đang băn khoăn làm thế nào đột nhiên bên tai vang lên âm thanh gõ cửa ghế lái. Giang Nguyệt đầu sang liền thấy hình cao gầy khá giống Lưu Nhậm, đó mặc áo măng tô dáng dài, tay cầm một chiếc ô màu đen, cúi xuống gõ cửa kính.
Giang Nguyệt vội vàng hạ kính xe, khi rõ mặt bên ngoài cô liền chắc chắn đây là Lưu Nhậm.
“Chủ tịch Giang.” Lưu Nhậm gọi cô, giọng nhẹ nhàng: “Thật xin làm phiền, thấy xe cô đậu ở đây nên mới qua chào hỏi thử.”
“Lưu tổng, trời mưa nên dừng tạm ở đây một lát. Không cản đường của chứ?” Giang Nguyệt áy náy gương chiếu hậu, nhận thấy ánh mắt của cô vội xua tay: “Xe ở tận bên đường, cản đường .”
Giang Nguyệt gật đầu tỏ ý , vốn dĩ thêm mấy câu nhưng sức khỏe cô hiện tại lắm nên lười mở miệng. Trong phút chốc hai chìm im lặng, chỉ tiếng mưa rơi nặng hạt bao vây lấy trống . Lưu Nhậm bên ngoài xe, ánh đèn đường dịu nhẹ tỏa sáng càng trông an tĩnh như trong cơn mưa lớn. Vẻ mặt bình thản chẳng gợn sóng, khác cảm xúc hiện tại của là gì, Giang Nguyệt cũng . Từ khi cô Phạm Hoài và tên sát thủ là của thì định sẵn hai họ thể cùng chung đường, gặp gỡ nhiều cũng , chỉ thể cố gắng giữ cách hết sức thể.
Giang Nguyệt sợ lâu dính mưa nên hướng ngoài cửa lớn: “Lưu tổng, về xe . Đứng đây lâu sẽ ướt hết đồ đó.”
“Cô hỏi đến Tây Thành làm gì ?” Lưu Nhậm đột nhiên trả lời cô bằng câu hỏi đầu đuôi. Anh mới hối hận, nhưng cũng chút mong chờ.
“Chuyện của Lưu tổng Giang Nguyệt dám thăm dò.” Giang Nguyệt dời mắt nơi khác, lạnh nhạt trả lời.
Anh mím môi, vẫn cảm thấy nên hỏi mới là nhất.
Thế nhưng tâm trí Lưu Nhậm giờ phút giống như nước mưa xối ướt tỉnh táo. Anh rũ mắt, các ngón tay siết chặt cán ô.
“Ngày mai cô rảnh ? Tôi mời cô ăn cơm trưa, dù hôm nay gặp mặt ở Tây Thành cũng xem như chúng duyên phận .” Lúc lời Lưu Nhậm tự nhiên lắm, chút nóng lòng chằm chằm cô.
“Xin nhưng mà...” Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, đầu đau nhức: “Gần đây bận, dám chắc thể sắp xếp thời gian rảnh .”
Lưu Nhậm thoáng sửng sốt, thanh âm phát buồn bã:
“Ngày mai là giỗ của , mộ bà ở Tây Thành. Chủ tịch Giang cứ xem như ăn một bữa cơm với đàn là . Chỗ quen ai cả, ăn một cô đơn.”
Cô mím môi, nghĩ đến ngày mai là giỗ Lưu Nhậm nên do dự một lát gật đầu: “Vậy gửi địa chỉ , ngày mai sẽ đến.”
Ánh mắt Lưu Nhậm tràn ngập ý cô: “Làm phiền chủ tịch Giang .”
Giang Nguyệt xua tay , cô vốn tưởng Lưu Nhậm sẽ về xe nhưng cứ mãi bên ngoài. Giang Nguyệt mưa càng lúc càng lớn nên nhắc nhở : “Mưa lớn hơn , Lưu tổng về xe .”
“Tôi đây chờ cô .” Lưu Nhậm nhỏ, chẳng để ý Giang Nguyệt . Ai ngờ Giang Nguyệt mở cửa xe bước xuống, vội vàng nghiêng ô qua che cho cô, vai áo vì thế nước mưa xối ướt đẫm.
Đường phố bây giờ vắng tanh một bóng , phần lớn đều tìm chỗ trú mưa. Ngoài đường lớn chỉ xe chạy vội vã và tiếng còi vang lên inh ỏi. Lưu Nhậm dịu dàng cô, cách hai gần trong gang tấc nên thể ngắm cô thật kỹ càng, để khắc sâu hình ảnh đẽ tâm khảm. Trong lồng n.g.ự.c dâng lên loại cảm xúc vui mừng khó tả, đây là đầu tiên và cô chung một chiếc ô, là thứ hai gặp gỡ mà dày công sắp xếp để đổi lấy mấy phút ngắn ngủi lặng lẽ cô từ xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-157-diem-bao-chang-lanh.html.]
Giữa màn mưa lạnh lẽo, giữa lúc buồn bã và cô đơn nhất may mắn gặp cô.
Lưu Nhậm thấy vài sợi tóc mai rũ trán Giang Nguyệt, đưa tay vén gọn gàng cho cô. Không những thế, còn nắm chặt lấy bàn tay cô sưởi ấm để lạnh. Thế nhưng Lưu Nhậm dám vươn tay , vì đủ tư cách để làm điều đó.
“Mưa lớn quá, cần chờ . Tôi dừng tạm ở đây một lát, đợi mưa nhỏ hơn mới về nhà.” Giang Nguyệt lên tiếng đánh vỡ sự im lặng , tự giác vạch rõ ranh giới giữa hai .
Lưu Nhậm cô khách sáo như thế liền ý thức thất thố. Giữa và cô chẳng quan hệ gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cùng học chung một trường phổ thông hồi cấp ba, cứ vịn mãi cái cớ để lừa giữa hai còn chút liên quan đến , nhưng thật chẳng liên quan gì cả.
Đáng lẽ bây giờ về xe , một câu tạm biệt khách sáo. Thế nhưng Lưu Nhậm chẳng làm như , nỡ rời , nỡ xa cô, nỡ để cô một trong cơn mưa lạnh lẽo .
“Chủ tịch...”
“Không cần Lưu tổng bận tâm, cô ở đây chăm sóc.” Không từ lúc nào Hàn Phong bên cạnh Giang Nguyệt, che ô qua cho cô, đẩy chiếc ô của Lưu Nhậm về chỗ cũ, cô ngạc nhiên ngước . Ánh mắt Hàn Phong sâu thẳm, xuyên qua màn mưa thẳng Lưu Nhậm.
“Hàn tổng, thật trùng hợp.” Lưu Nhậm gượng cầm chặt ô thu mấy lời với cô, khẽ gật đầu xem như chào hỏi .
“Lưu tổng, mưa lớn như thế đây làm gì? Đường về Nam Thành còn xa đó.” Hàn Phong đối mặt với Lưu Nhậm, vẻ như đang bụng nhắc nhở Lưu Nhậm nhưng ai tinh tế cũng thể đang đuổi khéo .
Giang Nguyệt khó xử, Lưu Nhậm ý tứ trong lời của Hàn Phong nên chậm rãi cách xa cô một chút: “Cảm ơn Hàn tổng quan tâm, ở đây một đêm, chiều mai mới về.” Anh nâng tay đồng hồ: “Cũng trễ , xin phép đây.”
“Khoan .” Hàn Phong thấy Lưu Nhậm định xoay liền gọi .
“Hàn tổng còn chuyện gì ?”
Ánh mắt Hàn Phong sâu thẳm: “Ở Tây Thành đường đông phố chật, Lưu tổng đừng nên dừng lung tung.” Khóe môi nhếch lên, giọng sắc bén: “Đặc biệt là trong những lúc mưa lớn thế , nhầm đường thì dễ trượt chân té ngã.”
Lưu Nhậm nở nụ lạnh lẽo đáp : “Hàn tổng chu đáo quá, cảm ơn nhắc nhở .”
“Không gì.” Hàn Phong xua tay: “Lưu tổng đường cẩn thận nhé.”
Giang Nguyệt im lên tiếng, cô thầm cảm nhận dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai họ qua từng ánh mắt, qua từng câu . Cô cũng thích xen chuyện giữa đàn ông với , nên im lặng là cách nhất.
Lưu Nhậm gật đầu, cô tạm biệt chủ tịch Giang đó mới xoay rời .
Hàn Phong liếc bóng lưng của Lưu Nhậm, chờ khuất liền ghé sát cô nhắc nhở: “Người tâm tư quanh co khó lường, em đừng nên qua quá nhiều.”
“Em .” Giang Nguyệt thở dài: “Sao mà đến đây ? Mưa lớn quá nên em định tấp lề đường chờ tạnh một chút mới về.”
Anh vội trả lời cô mà nắm tay Giang Nguyệt đến xe , Hàn Phong mở cửa ghế phụ bảo cô . Sau đó vòng qua xe mở cửa ghế lái , gấp ô dựng ở hàng ghế đằng xong chỉnh nhiệt độ xe .
“Ấm hơn ? Bên ngoài lạnh như thế em đó? Lại còn chuyện với , Lưu Nhậm xảo quyệt như thế, lỡ em lừa mất thì làm đây?” Hàn Phong nhíu mày vui, hai chữ “Lưu Nhậm” chướng tai đấy.
“Anh hỏi nhiều như thế làm em trả lời kịp hửm. Dù em cũng dễ lừa như .”
“Trả lời từng câu một.” Hàn Phong nghiêm túc qua cô: “Mưa lớn về mà gọi đến đón, bản làm việc quá sức còn giữ gìn sức khỏe mà mưa chuyện. Này nhé, mà một quyển sổ ghi chép tội trạng của em thì mà liệt kê dài như sớ.”
Giang Nguyệt tủm tỉm, cô lo cho nên mới chạy đến đây. Bèn nũng nịu lấy lòng Hàn Phong bù tội: “Hàn tổng em sai . Khi nãy Lưu Nhậm thấy em nên bước qua chào hỏi thôi, đừng để bụng.”
Hàn Phong mặc kệ cô kéo tay làm nũng, nheo mắt thấu cô: “Tên đó qua chào hỏi em cũng chẳng lành gì. Cậu hẹn em đúng ?”
“Á, .” Giang Nguyệt trúng tim đen giật thốt lên, đó trả đũa nên cô cố tình thật: “Đàn Lưu mời em ăn cơm trưa đó.”
“Không cho em gọi là đàn Lưu!” Hàn Phong gầm lên, đó cô và Lưu Nhậm học chung trường cấp ba nhưng ngờ Giang Nguyệt kêu thiết như thế. Cả Hàn Phong buồn bực khó chịu, ánh mắt thẳng màn mưa mờ đục phía , lựa chọn từ ngữ thích hợp: “Tên đó làm ít chuyện , nhất là em nên tránh xa .”
Sau đó qua Giang Nguyệt răn đe:
“Không lời sẽ phạt em!”