Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 149: Lời Thú Tội Của Hứa Tuấn
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:47:00
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Hứa Tuấn dự cảm lành, ông chút nôn nóng lời tiếp theo của Lưu Nhậm nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ ung dung bình tĩnh của .
Hứa Tuấn lơ đễnh mặt , ông thuận tay cầm tách lên uống một ngụm.
“Lưu tổng, cứ .”
Ánh mắt hiền lành thường ngày của Lưu Nhậm lóe lên tia nham hiểm, qua thư ký bên cạnh Hứa Tuấn. Ông ý hiệu cho thư ký ngoài chờ, đó cũng Vu Nhĩ kế bên Lưu Nhậm.
Trợ lý Vu chờ Lưu Nhậm gật đầu mới rời , trong phòng chỉ còn hai quyền lực nhất Nam Thành đối mặt . Bất kể là Hứa Tuấn Lưu Nhậm động thái mới, cho dù là ai chăng nữa cũng sẽ khiến nền kinh tế Nam Thành một phen rung chuyển.
Có mở đầu, tự nhiên sẽ khai quật một ít chuyện xa xưa.
“Chủ tịch Hứa, thì...” Lưu Nhậm cầm tách lên thổi nhẹ, “cũng mười mấy năm mới dịp gặp tử tế như thế .”
Sắc mặt Hứa Tuấn trầm xuống.
Lưu Nhậm nhấp một ngụm , thở dài nhàn nhã đặt bàn. Giọng mang vẻ hoài niệm sâu xa, lẽ chính cũng nhận đang khác thường như . Kí ức giấu kín suốt hai mươi năm đào , khỏi khiến đau đớn, giọng Lưu Nhậm chua xót: “Năm nay là năm thứ mười chín mất, cũng là năm thứ hai mươi ông rời bỏ bà.”
Hứa Tuấn rơi vực thẳm.
Lưu Nhậm thèm quan tâm trạng thái bây giờ của Hứa Tuấn như thế nào, chủ tịch Hứa chỉ ở bốn ngày công tác Nam Thành còn sẽ về Los Angeles. Hôm thứ năm tuần Hứa thị tổ chức họp đại hội cổ đông bất thường nên Hứa Tuấn mới sắp xếp bay về, bốn ngày tất cả sẽ bàn giao cho Hứa Vân lo liệu. Chính vì thế Lưu Nhậm mới tự đến đây “thăm hỏi” ông một chuyến, lâu, lâu mới dịp gặp ông trong cảnh như thế .
Nghe tin đến đây Hứa Tuấn sớm rõ, gì mà hóa giải hiểu lầm, gì mà thương lượng giải quyết đều là giả cả. Gặp ông mới hối hận, thà là gặp còn hơn.
Lưu Vọng cáo buộc liên tiếp hai mươi bảy đơn kiện, chỉ trong vỏn vẹn ba ngày cổ phiếu của Lưu Vọng tuột dốc phanh. Đáng lẽ kể từ khi kho hàng hợp tác với Vương Đông cháy thì Lưu Nhậm sắp xếp kế hoạch thật hảo đối phó thứ. cái ngờ đến xảy ngay lúc .
“Phải ? Người cha đáng kính của !” Lưu Nhậm ném cho ông ánh mắt chế giễu, lời nhẹ tựa mây bay.
Hứa Tuấn nắm chặt tay, ánh mắt giận dữ như xuyên thủng Lưu Nhậm. Ông mất kiểm soát bật dậy, đè nén giọng chỉ mặt Lưu Nhậm:
“Tao cấm mày!”
“Ông càng cấm càng .” Lưu Nhậm khẩy, ít khi tỏ ghét bỏ một nhưng hôm nay trái ngược với thường ngày. Lưu Nhậm nhíu mày, thanh âm nặng nề: “Cái gì là cấm đoán? Cái gì là thể và thể ? Hứa Tuấn, ông cho rõ đây mười năm tay trắng đến đây gầy dựng Lưu Vọng, để mười năm ông trở về giẫm đạp nó thành tro bụi.”
“Câm ngay!” Phòng làm việc cách âm nên Hứa Tuấn sợ khác lén. Ông chằm chằm trai vẻ ngoài nho nhã điềm tĩnh nhưng thể thốt những lời xoáy sâu tận đáy lòng khác . Cánh tay đang nâng lên bởi vì mất sức mà run nhẹ, cũng bởi vì những chuyện tàn nhẫn trong quá khứ xoẹt qua mắt mà sợ hãi.
Ông dường như thấy rõ bộ dạng thê thảm của Lưu Nhậm mười năm đến Nam Thành. Thấy rõ tất cả chuyện làm trong mười năm nay. Mười năm, mười năm dài ngắn, nhưng đủ để đổi một .
“Lưu Nhậm.” Hứa Tuấn kêu , lặng lẽ thu hồi ánh mắt, giọng cũng hòa hoãn hơn, “mười năm qua Hứa thị nhường con một bước, ...”
“Ông sai .” Lưu Nhậm nhướng mày cắt lời Hứa Tuấn. “Tất cả những gì mười năm qua đều là tự giành lấy, Hứa thị chẳng qua là yếu ớt hèn nhát lùi về . Đừng lấy làm cái cớ nữa, đủ .”
Lịch sử hoạt động của Hứa thị tính là trong sạch, chỉ là một phần nổi một phần chìm. Năm xưa Lưu Nhậm thể khiến nó cúi đầu thu móng vuốt cũng do Hứa Tuấn ngay thẳng, mặc dù hiện tại Hứa thị vững chắc nhưng cũng tiến lùi đúng chỗ. Lưu Nhậm mới tạm chấp nhận để hai bên bình yên phát triển cho đến ngày hôm nay.
Bảy năm Hứa Tuấn trực tiếp điều hành Hứa thị nữa mà giao quyền cho Hứa Vân. Cô thông minh tài giỏi nên ông yên tâm, thứ đều diễn thuận lợi theo kế hoạch. Thế nhưng tính cách Hứa Vân chút bốc đồng thẳng thắn, Lưu Vọng tồn tại đến bây giờ vẫn là cái gai trong mắt Hứa Vân, cô tuyệt đối thể nhắm mắt ngó lơ giống Hứa Tuấn. Bất cứ ai đe dọa đến lợi ích của Hứa thị đều diệt trừ.
Sóng ngầm cuồn cuộn chảy trong Nam Thành lâu, nay vì thế phá nát giới hạn lao tung hoành dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-149-loi-thu-toi-cua-hua-tuan.html.]
Hứa Tuấn bất lực buông thõng tay xuống, giọng mệt mỏi: “Tha cho Hứa Vân , nó là em gái con.”
“Tôi mang họ Lưu.” Lưu Nhậm hời hợt trả lời, đồng hồ chậm rãi dậy: “Nhìn trời còn sớm nữa, lời nên cũng hết. Nãy giờ làm phiền chủ tịch Hứa lâu. Lưu Nhậm xin phép.”
Trước khi rời để một câu, Hứa Tuấn dù nhưng vẫn cam chịu để lời của đ.â.m tim .
“Đời của dù cũng hủy hoại trong tay ông, mấy ngày nữa là giỗ thứ mười chín của . Đừng để Lưu Nhậm lấy Hứa gia tế bà.”
Cửa phòng mở Lưu Nhậm vô tình chạm ánh mắt sắc bén của Hứa Vân. Anh chẳng bất ngờ gì lướt qua cô, Hứa Vân lạnh nhạt gật đầu với , đó phòng liền bắt gặp bóng lưng lặng lẽ của Hứa Tuấn nâng đỡ những ánh nắng yếu ớt cuối cùng khi mây đen che phủ.
Cô nôn nóng bước phòng gọi một tiếng “ba”, Lưu Nhậm rũ mắt chậm rãi bước , thoạt thuận đường nhưng chỉ mới . Cả hai thực đích đến gần giống .
Cô đánh bại Lưu Vọng bất chính, lúc ngứa mắt Hứa thị cản đường.
...
Hôm nay là Giáng Sinh nên khí lễ hội náo nhiệt cũng . Người dân đổ xô đường chơi lễ, khắp nơi đều đỏ rực bởi những ông già Noel mang túi lớn phát quà, ánh đèn đủ màu sắc phát từ cây thông hấp dẫn bao nhiêu trẻ em vây quanh chơi đùa.
Lưu Nhậm trong xe hướng mắt ngoài cửa sổ, thử tận hưởng chút khí náo nhiệt . Hôm nay đường phố đông đúc hơn thường ngày nên xảy tình trạng tắc đường, xe cộ đỗ sát gần . Đột nhiên xe bên cạnh xuất hiện một bé chừng bốn năm tuổi, thấy kính xe đang mở nên thò tay qua, đôi mắt cong lên như vầng trăng non Lưu Nhậm gọi nhỏ.
“Chú ơi, chúc chú giáng sinh vui vẻ. Đây là kẹo cháu tặng chú , hình như ông già Noel còn kẹo phát cho lớn .”
Cậu là trẻ con nên lời vụng về, mang theo vẻ non nớt trong sáng. Lưu Nhậm mỉm hai viên kẹo đặt ngay ngắn bàn tay nhỏ của bé mặt , nhẹ nhàng với : “Chú là lớn, cần kẹo . Cháu giữ ăn .”
“Cháu còn nhiều lắm, đây là kẹo cháu tặng chú mà. Chú nhận .” Cậu bé lắc lắc bàn tay nhỏ, ý bảo Lưu Nhậm mau nhận lấy.
Anh hết cách đành nhận hai viên kẹo từ bé, Lưu Nhậm ôn hòa vẫy tay với , “cảm ơn cháu nhé, giáng sinh vui vẻ.”
Cậu bé vui vẻ tít mắt, định lấy thêm hai viên kẹo nữa cho Lưu Nhậm nhưng nhắc nhở xe sắp chạy nên bảo ngay ngắn nên chỉ đành tiếc nuối vẫy tay với . Kính xe nâng lên ngăn cách bọn họ, đèn đỏ chuyển xanh, xe bắt đầu lăn bánh hòa làn đường nhộn nhịp.
Lưu Nhậm hai viên kẹo trong tay đột nhiên cảm thấy ấm áp. Từ đến nay tặng quà một là xu nịnh lấy lòng, hai là nhờ vả giúp đỡ, hai viên kẹo tuy nhỏ bé nhưng tấm lòng bé đó và thuần khiết bao. Những thứ như ít khi , lẽ đối mặt với dối trá và lừa lọc lâu nên Lưu Nhậm sớm quên mất cũng từng sạch sẽ như thế nào.
Anh đột nhiên nhớ đến Giang Nguyệt, mùa Giáng Sinh đến cô thích nhất là ăn bánh kem socola. Nghĩ như liền gọi Vu Nhĩ dừng tiệm bánh một chút, tự xuống xe mua bánh.
Tiệm bánh ở trung tâm thành phố, nổi tiếng lâu đời với hương vị đặc trưng. Muốn mua bánh đặt , tiệm ở Nam Thành nhưng khách hàng bên Bắc Thành và Tây Thành cũng gọi đến đặt bánh. Lúc Lưu Nhậm mua thì nhân viên áy náy với : “Xin quý khách, bánh của tiệm hôm nay đặt hết. Hiện tại chỉ còn kẹo socola hạnh nhân thôi ạ.”
Anh thất vọng đáp một tiếng trở . Dù bây giờ cũng sáu, bảy giờ tối, hết bánh cũng gì lạ.
Xe Lưu Nhậm chuyển hướng trở về nhà, cùng lúc đó nhân viên trong tiệm bắt đầu giao đơn hàng cuối cùng.
“Tất cả là cùng một địa điểm hả? Oa, vị đại gia nào mà mua hết ?” Một nhân viên nữ hâm mộ reo lên. Quản lý thấy thế liền tiếp lời: “Sáng nay trợ lý Tiêu gọi đến, đoán chừng là Hàn tổng mua đó.”
“Là Hàn tổng của Phong Hà á?”
“ , cô sắp xếp trang trí mắt một chút. Đi nhanh , sắp trễ giờ .”
Mọi chậm chạp nữa mà bắt đầu đẩy nhanh tiến độ. Hàn Phong yêu cầu mười hai chiếc bánh kem đặt riêng đóng góp cẩn thận giao đến Phong Nguyệt tám giờ.