Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 145: Cái Chết Của Vương Đông

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả biệt thự rộng lớn lạnh lẽo càng khiến cho Đỗ Nhi mất phương hướng. Cô sợ hãi Vương Đông bất tỉnh sàn nhà, làm giờ đều ngủ, mấy hôm quản gia xin nghỉ về quê ít ngày. Nên bây giờ ở đây xảy chuyện gì cũng đều .

Trong lúc đang làm thế nào đột nhiên Đỗ Nhi chú ý đến giá nến trang trí trong căn phòng xa hoa của Vương Đông. Cô thở hồng hộc gần đó, chần chừ một chút xong dùng hết sức đẩy mạnh giá nến xuống đất. Chỉ lửa mới thiêu hủy hết dấu vết của ngày hôm nay. Cây nến đầu tiên ngã xuống văng trúng màn cửa liền bén lửa cháy lan, đó đến cây nến thứ hai, thứ ba nối đuôi tạo thành ngọn lửa lớn. Nó giống như con quái vật hung hãn cắn nuốt hết tất cả, ngọn lửa phừng phực hắt lên khuôn mặt hèn nhát của Đỗ Nhi. Cô lo sợ thêm một chút mới tìm cách thoát , tận mắt chứng kiến Vương Đông ngọn lửa đeo bám đến đau đớn cô mới hả giận.

“Ha, Vương Đông Vương Đông, đoán đúng đó, phản bội ông ! Hahaha...” Đỗ Nhi ngửa mặt lớn, để mấy lời lẽ cay nghiệt nhanh chân chạy cổng biệt thự trốn .

Ngay tại đây, giờ phút chính là lúc cô xóa sạch quá khứ của để bắt đầu cuộc sống mới.

Và Đỗ Nhi sẽ c.h.ế.t ở trong ngôi biệt thự cùng với Vương Đông.

cầm chìa khóa xe riêng lẻn xuống gara xong chạy như điên về hướng Nam Thành. Đỗ Nhi lái xe lắm, cả đoạn đường dài thấp thỏm lo sợ bắt nên cố gắng chạy thật nhanh theo bản đồ hiển thị bảng điều khiển. Chiếc xe lạng lách chật vật chẳng theo quỹ đạo nào cả, cứ như dò dẫm đường đến Nam Thành xa xôi.

Cũng chẳng kịp xử lý vết m.á.u tay chân nên lúc cầm nắm Đỗ Nhi để ít vết bẩn, vô lăng mảng lớn m.á.u từ tay cô dính lên. Đường đến Nam Thành ngày càng gần, chạy liên tục hai tiếng đồng hồ rốt cuộc tâm thần cô định hơn đôi chút, nhưng nghĩ đến làm trong biệt thự phát hiện vụ cháy càng lo lắng tăng tốc độ. Mãi đến khi mấy chữ khu vực biệt thự riêng Lưu gia mờ mịt hiện lên mắt qua màn đêm tối cô mới bừng tỉnh lái xe .

Xe chạy qua ba trạm kiểm tra vẫn ngăn nên Đỗ Nhi hoài nghi bảo vệ ngủ gục . Lúc cô lái xe đến cổng lớn Lưu gia làm chờ sẵn đó liền mở cổng.

Trên mặt họ chút gì ngạc nhiên khi thấy cô , giống như dặn dò . Đỗ Nhi mặc dù hoài nghi nhưng vẫn cho xe chạy gara, cả mệt mỏi mở cửa bước xuống.

“Cô Đỗ, chúng đưa cô đồ .”

Người làm chậm rãi thông báo làm Đỗ Nhi giật . Cô hoảng hốt che mấy vết m.á.u dính , nhưng dù giấu giếm cỡ nào thì khác cũng dễ dàng nhận đầy máu. Người làm vẫn bình tĩnh như ban nãy, lặp nữa ý theo họ.

“Ừ, .”

Đỗ Nhi chậm chạp trả lời, trái theo làm đến phòng chuẩn cho khách tắm rửa sạch sẽ. Sau khi đồ xong xuôi họ mới đưa cô đến sảnh chính.

Trên đường Đỗ Nhi trong gương một chút, đảm bảo bản sạch sẽ từ xuống còn vết m.á.u nào nữa mới yên tâm. Vết thương chân cũng băng bó kỹ lưỡng nhưng vẫn còn đau đớn nên dáng khập khiễng khó coi.

Vẫn là căn phòng rộng lớn nhưng ấm áp lúc cô trong cơn mưa lạnh lẽo đến làm khách. Lưu Nhậm vẫn giống y như lúc đó, an tĩnh và dịu dàng.

“Đến ?” Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Lưu Nhậm chậm rãi lật sang trang sách khác, ngẩng đầu lên mà chỉ bình tĩnh hỏi han.

“Lưu tổng.” Đỗ Nhi thấy Lưu Nhậm như thấy ngọn cỏ cứu mạng, tất cả buồn tủi đều giải thoát, cô bật chạy gần . Bước chân loạng choạng té xuống mặt Lưu Nhậm.

“Cầu xin cứu với!” Nước mắt Đỗ Nhi chảy , Lưu Nhậm thấy thế hiệu cho làm lui xuống. Đến khi căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng lóc van xin của Đỗ Nhi vang vọng mới thở dài đóng sách .

Đỗ Nhi chật vật níu kéo ống quần Lưu Nhậm, cổ họng khô khốc thều thào:

“Tôi, g.i.ế.c . Vương Đông c.h.ế.t , g.i.ế.c ông . Ông xứng đáng như , ?” Đỗ Nhi ngước mặt lên, khổ sở lặp , “Lưu tổng, cứu với.”

Lưu Nhậm nhướng mày thẳng mắt cô .

Đỗ Nhi mím môi, trong đầu điên cuồng suy nghĩ ánh mắt hàm chứa ý nghĩa gì. Nó là ánh mắt rủ thương của Lưu Nhậm? Hay chỉ đơn giản là sự châm chọc bàn tay dơ bẩn của cô .

Cả căn phòng rơi im lặng, Đỗ Nhi dám thêm lời nào nữa. Cô thấp thỏm lo sợ chờ câu trả lời từ phía Lưu Nhậm.

Anh chẳng để ý lắm đến cảm xúc hiện tại của Đỗ Nhi, bởi nó lên điều gì cả. Ngay từ đầu khi cô chạy đến Nam Thành cầu xin chắc hẳn cũng nghĩ đến ngày hôm nay. Lưu Nhậm bình thản gỡ tay cô khỏi ống quần , đó hết sức tự nhiên rút khăn lụa lau tay.

“Cô theo ?” Không ai tâm trạng của Lưu Nhậm lúc là gì. Bởi cân bằng cảm xúc của , đến giọng vẫn dễ như lúc khác mới gặp đầu.

!” Hai mắt Đỗ Nhi sáng lên, luôn miệng thề thốt lòng trung thành của .

“Cô Đỗ nhiệt tình làm từ chối chứ.” Lưu Nhậm nhạt, “ lên , nhất thiết quỳ xuống như thế .”

“Cảm ơn Lưu tổng!” Đỗ Nhi hào hứng dậy, bởi vì thương nên vững vàng lắm nên bảo cô đến chiếc ghế đối diện xuống.

Trên mặt Đỗ Nhi giấu vẻ vui mừng, cô đưa tay lau nước mắt. Giọng điệu nghẹn ngào đáng thương lấy lòng khác:

“Lưu tổng, đồng ý giúp như thật sự cảm động. Cả đời sẽ bao giờ quên ân nghĩa , chỉ cần là chuyện thể giúp chắc chắn bao giờ từ chối...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-145-cai-chet-cua-vuong-dong.html.]

Lưu Nhậm lời đến chán tai, giơ tay lên hiệu bảo cô dừng . Đỗ Nhi điều dám thêm gì nữa, lẳng lặng vạch rõ ranh giới giữa tự nguyện và ép buộc:

“Cô Đỗ cũng đừng quá phấn khích, chỉ là thuận miệng cô làm việc gì ích một chút. Không ngờ ...” Lưu Nhậm lộ vẻ thận trọng: “Lại tay với Vương Đông, cái gan cô cũng lớn nhỉ?”

“Ông xứng đáng như !” Đỗ Nhi mở miệng, giọng điệu chất chứa thù hận, “đáng lẽ ông sống lâu thêm một chút, để tận mắt thấy Vương thị giẫm nát như thế nào.”

“Đủ !” Lục Nhậm nhíu mày, bộ dạng của phụ nữ trông thật ngu ngốc. Anh rõ con mặt như thế nào, tuy nhiên để sử dụng một công cụ hiệu quả thì thật khôn khéo. cũng chừng mực.

“Bỏ qua chuyện , sẽ kêu sắp xếp chỗ ở cho cô. Trong thời gian tới đừng lộ diện, ở Nam Thành thì sắp xếp.” Ánh mắt Lưu Nhậm hề ý thiện chí nào, “rõ ?”

Đỗ Nhi bắt gặp ánh mắt đột nhiên lạnh sống lưng cúi đầu “” một tiếng. Lưu Nhậm chuyện nữa nên dậy lên phòng làm việc, khi còn chủ động dặn dò dì Mỹ.

“Đưa cô Đỗ qua Tam Các , về phòng đây.”

“Lưu tổng, bây giờ là ban đêm.” Dì Mỹ khó xử hỏi , dù đường đến Tam Các cũng khá xa nơi .

“Nơi ai cũng thể tùy tiện ở. Dì đừng để thứ hai.” Khó thấy Lưu Nhậm ăn khách sáo, bình thường tuy dễ gần nhưng cũng nhiều thói quen cư xử kì lạ. Người làm tính như thế nào nên tiến lùi thận trọng.

“Vâng, là do sơ sót.” Dì Mỹ vội vàng sửa miệng, Lưu Nhậm để ý thẳng lên lầu. Ở sảnh phân công thu xếp chuyện nên cần trực tiếp mặt.

Đỗ Nhi khi đến Tam Các ở thì cực kỳ hài lòng. cũng chẳng còn cách khác nên nhẫn nhịn theo, bây giờ Lưu Nhậm là cái cây đại thụ to lớn thể bảo vệ . Chịu khổ một chút chẳng đáng là bao.

Nghe làm báo cáo Đỗ Nhi đưa Tam Các mới đến phòng làm việc liên lạc với Trương Hạ để giải quyết tình hình ở Vương thị. Đêm khua nhưng tinh thần tỉnh táo, Đỗ Nhi g.i.ế.c liên quan đến , cùng lắm là do cô ngu xuẩn đủ. Đốt một điếu thuốc nhưng hút, cái Lưu Nhậm cần nhất hiện giờ là giấy báo tử của Vương Đông chứ chẳng khói thuốc trắng phếu như thế .

“Trương tổng, làm phiền ông .”

“Không , Lưu tổng, đoán đúng thật đó. Không ngờ ngày Vương Đông nông nỗi .” Trương Hạ tin tức màn hình máy tính đắc chí, ông nhiều khi chuyện với .

“Ông sắp xếp một chút. Lão già đó ranh ma hơn chúng nghĩ nhiều, tạm thời giấy tờ hợp đồng ông cứ giữ việc dùng đến đấy.”

“Vâng, Lưu tổng yên tâm ngủ ngon nhé.”

...

Trong thời tiết khắc nghiệt như ở Nga chẳng hề dễ chịu chút nào. Ban ngày và ban đêm đều lạnh đến thấu xương, Volkov ở trong nhà hai ngày liền ngoài. Sau khi tống cổ Phạm Hoài cho đàn em áp giải về Tây Thành thì nhàn rỗi hơn hẳn, suốt ngày chẳng việc gì làm chỉ mày mò tự chế mấy thứ đồ chơi độc lạ dùng “thăm hỏi” sức khỏe khác.

Một trong đó là cây s.ú.n.g săn hiện đại cải tiến nên tốc độ mỗi phát b.ắ.n cực kỳ nhanh và chuẩn xác. Lúc Phạm Hoài còn trong tay , Volkov ưu ái để làm bia ngắm cho thử nghiệm đồ chơi mới. Đáng tiếc năng lực b.ắ.n s.ú.n.g của Volkov quá nên tự hào khoe khoang Phạm Hoài xứng nhận ân huệ từ nòng s.ú.n.g của . Chỉ là vai Phạm Hoài hai vết sẹo nhỏ, lúc thử sủng do để ý nên Volkov trượt tay mới khiến viên đạn lệch quỹ đạo sượt qua da thịt .

Volkov vặn nút điều chỉnh lò sưởi lên mức cao nhất, bực bội đội nón lông cừu, khi đó như thế nào nhỉ?

“Thằng khỉ mày cũng phết . Hai viên kẹo hỉ của ông nội tặng mày khi đó, cảm ơn ông .” Hắn ngông nghênh bóp miệng Phạm Hoài, cho cơ hội trả lời mà tiếp tục khiêu khích, “ mày lì như quỷ, ở với tao sướng như tiên vài ngày nữa gặp hai của tao thì c.h.ế.t mày nhé.”

“Cmn, tao khinh!” Phạm Hoài khẩy giơ chân định đạp bụng Volkov nhưng nhanh nhẹn né liền đưa tay tát lên mặt Phạm Hoài. Nghiến răng trợn mắt uy h.i.ế.p : “Không khai thì tao cũng chẳng thèm bắt ép thứ đầu trâu như mày. Đừng để tao bực, đến lúc đó lưỡi để chuyện đấy.”

“Mày dám?”

“Câm miệng mày !” Volkov nâng s.ú.n.g kề đầu Phạm Hoài, hất hàm bảo đàn em nhét vải miệng . Hung hãn đánh mấy cú cái đầu trọc lóc đầy hình xăm của Phạm Hoài.

“Không gặp tổ tiên sớm thì điều . Ngày mày gần đấy con ạ.”

Volkov hả hê lớn, tống cổ của nợ nên khỏe hơn hẳn. Nhanh chóng quên mấy chuyện nhàm chán còn chuẩn cho chuyến công tác đến Paris, lãnh đạo chỉ thị đến tận nửa tháng ròng rã. Hai tuần nữa Tam thiếu lấy vợ, mà về kịp chắc chắn sẽ cực kỳ thất vọng.

“Tam thiếu , em nửa tháng lận đó. Ngài nhớ em ?”

“Bị hâm ?”

Volkov sững sờ màn hình điện thoại, còn đang nghi ngờ gọi lộn . Định bụng mách lẻo thêm mấy chuyện của Hàn Phong làm khó dễ cho Tam thiếu nhưng kịp thêm câu nào hết thấy tiếng tút tút tàn nhẫn phát từ nhà đài.

“Ơ kìa Tam thiếu, ngài còn lấy vợ quên em ?”

Loading...