Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 143: Quá Khứ Tăm Tối Của Lưu Nhậm
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa thánh đường rộng lớn, một Lưu Nhậm thu nội tâm của để trấn tĩnh bản . Suốt buổi lễ còn như vô hồn, đến khi thánh ca kết lễ vang lên mới chậm chạp dậy. Cả quá trình chẳng cầu nguyện gì cả, cũng thưa đáp cùng . Lưu Nhậm chỉ lẳng lặng xem thánh lễ và Đức Cha giảng đạo với tư cách là bình thường phàm tục, điều cũng diễn hết sức tự nhiên.
khác lúc ở Anh, Lưu Nhậm sẽ chọn một chỗ dễ trông thấy hàng ghế thứ hai nhất và kín đáo để dõi theo Giang Nguyệt. Anh nhớ mãi bóng lưng thẳng tắp và nét mặt chăm chú của cô lúc cha xứ giảng đạo. Những lúc cô vỗ tay hoan hô cũng sẽ vỗ theo, những lúc cô cẩn thận các lời cầu nguyện chung cũng sẽ lẳng lặng ghi nhớ. Giang Nguyệt làm cái gì đều sẽ làm cái đó, bởi vì Lưu Nhậm rõ, chúng ghi nhớ những chuyện liên quan đến cô mà thể vô tình quên mất.
từ đến giờ từng quên một chuyện nào, dù là nhỏ nhất. Tất cả đều nghiền ngẫm khắc sâu tâm trí, mãi mãi thể nào quên .
Lưu Nhậm đồng hồ, ở đây gần hai tiếng rưỡi . Thánh lễ kết thúc, ở cũng chẳng làm gì nên chần chừ . Đang lúc xoay , đột nhiên một giọng ấm áp từ tính gọi :
“Này trai trẻ.”
Lưu Nhậm ngạc nhiên đầu .
Vị Đức Cha già mỉm tới, bây giờ ông một chiếc áo chùng thâm¹ màu đen đặc trưng khác với lúc mặc áo lễ màu hồng ban nãy. Dáng vẻ ông ôn hòa trầm tĩnh, toát lên khí chất mẫu mực vị tha của một tu sĩ sống cuộc đời thánh hiến.
“Hình như điều gì băn khoăn trong lòng đúng ? Tôi thấy thất thần lơ đãng, nếu thể hãy chia sẻ với để trong lòng nhẹ nhàng hơn, và phiền muộn ngày hôm nay sẽ dâng lên Chúa.”
Ông chậm rãi hỏi thăm Lưu Nhậm, giống như cha già quan tâm đến đứa con của .
Đừng tưởng ông già minh mẫn, gần tám mươi tuổi nhưng ông vẫn đều đặn dâng lễ mỗi sáng thứ bảy. Đầu óc sáng suốt và đôi mắt tinh tường.
Lưu Nhậm gật đầu tỏ ý chào ông, nhẹ nhàng mỉm , mí mắt rũ xuống, thường khó thể thấy cảm xúc khác biệt của .
“Cảm ơn ngài quan tâm, chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.”
“Tôi từng hỏi nhiều , nào cũng trả lời giống như .” Đức Cha quấn tràng hạt tay , ông thở dài giảng giải: “Có những chuyện đời sẽ theo như ý . Cậu đừng quá bận lòng vì những thứ , vì đích đến cuối của con chính là nơi họ từng bắt đầu.”
Lưu Nhậm thảng thốt ngẩng đầu lên, cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh đối diện với vị Giám mục già. Im lặng một chút mới đáp :
“Thế nên đời chỉ sống một , cố gắng vì bám lấy hy vọng nhỏ nhoi. Để , sẽ còn hối hận, cũng còn tiếc nuối.”
Giọng Lưu Nhậm đột nhiên khàn đục, bối rối than nhẹ, “ là chấp niệm thì ngài xem, buông bỏ ?”
“Cưỡng cầu cũng kết quả .” Ông dừng vẫy tay với một nhóc đang chào , đó đẩy gọng kính mũi lên Lưu Nhậm, “sống những ngày tháng tươi nhất chúng mới hạnh phúc , cũng đừng quá cố chấp những hạt cát tuột khỏi kẽ tay .”
Ông hiền từ, đưa tay làm dấu thánh giá và ban phước lành:
“Cậu trai trẻ, cuộc đời hãy còn dài, Chúa sẽ chúc phúc cho .”
Giữ lúc đây tâm trạng Lưu Nhậm như kéo xuống đáy biển ngột ngạt. Ánh mắt đau khổ đến nỗi đầu cúi thấp xuống, khóe miệng run rẩy nên thốt cái gì.
Vị Giám mục kiên nhẫn chờ đáp lời.
Hai tay Lưu Nhậm lạnh toát buông thõng xuống, bên tai là vô vàn âm thanh khác của biển mênh m.ô.n.g đang lượt lướt qua . Thời gian tại khoảnh khắc như ngừng , mím môi, ánh mắt giăng kín muộn phiền thành thật đối diện với vị Giám mục già .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-143-qua-khu-tam-toi-cua-luu-nham.html.]
“ ngài , xứng đáng nhận lời chúc lành .” Giọng mệt mỏi, chối bỏ tất cả những việc từng làm giữa nơi thiêng liêng như là điều thể. Anh mỗi một giáo dân đều sẽ xưng tội với cha xứ của nhà thờ, nhưng , tuy nhiên cũng giấu diếm.
“Tôi tội.” Lưu Nhậm thốt lên, cả nặng nề tiều tụy.
Vị Giám mục gật gù, đối lập với dáng vẻ bối rối khó xử của Lưu Nhậm, ông ôn tồn giải thích:
“Tất cả đều tội, Chúa sẽ tha thứ cho họ. Cậu cũng thế chứ.”
“Không! Tôi đến thế , ngay cả chính khi bước giáo đường cũng tự chán ghét bản . Xin ngài đừng như .” Nét mặt Lưu Nhậm thành khẩn, cay đắng nhận thế gian vẫn còn bao dung cho . Thế nhưng mãi mãi bao giờ một lối thoát cho chính bản , và đó cũng thật mơ hồ, từng thấy qua, cũng chẳng dám tin tưởng.
Anh tội , sa ngã. Lưu Nhậm là Lưu Nhậm của ngày xưa thanh thuần sạch sẽ, đôi tay nhớp nháp và dơ bẩn đến nhường nào.
Hết thảy đều rõ.
“Cảm ơn ngài quan tâm đến, còn việc, xin phép ngài.”
Lưu Nhậm lạnh nhạt . Bước chân dồn dập nhưng vững vàng tiến về phía , nơi cánh cửa chính điện rộng mở để về. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc phức tạp, từng chút từng chút cuốn lấy .
Đằng lưng Lưu Nhậm là dáng lom khom của vị Giám mục già, nét mặt ông ưu phiền dõi theo bóng lưng . Bởi vì Lưu Nhậm ngược sáng nên ông chỉ thấy một mảng đen tăm tối phủ đầy lưng , khiến cho cả lạnh lẽo u ám, dần dần chìm mù mịt.
...
Mặc dù thứ bảy nhưng Giang Nguyệt vẫn ngại làm. Còn nỗ lực tăng ca đến chiều tối mới chịu, hôm qua Hàn Phong mấy chữ tình tứ gọi nên nhanh đầu cô nảy mấy ý tưởng mới mẻ cho bộ sưu tập . Giang Nguyệt chuẩn xong xuôi cầm văn phòng Đàm Vũ thảo luận.
“Anh xem thế nào?” Giang Nguyệt xoa tay mong chờ, Đàm Vũ lật lật mấy tờ giấy của cô hơn nửa tiếng . Còn ngón trỏ cứ liên tục gõ xuống bàn khiến cô thể nào yên nên sốt ruột hỏi một chút.
“Ý tưởng như từng nghĩ đến. Chủ tịch Giang, cô đúng là làm mở mang tầm mắt.” Đàm Vũ xuýt xoa, cảm thấy bản nên bồi dưỡng thêm .
“Trời ơi làm ngại quá. Được Đàm tổng khen ngợi quả thật mát tai!” Giang Nguyệt hổ gãi đầu, cô từng học qua trường lớp thiết kế nào. Chỉ đơn giản Giang Thị tự động mày mò, lúc ở Anh cô còn lén vẽ mấy bản phác thảo trang phục nguệch ngoạc nữa cơ.
“Được nhiều nữa. Tôi đồng ý làm theo ý tưởng của cô. Chúng kết hợp cùng với trang phục, chắc chắc sẽ tạo hiệu ứng nhỏ .” Đàm Vũ háo hức chờ mong kết quả của sự kết hợp , nhân đôi hiệu suất làm việc mới !
“Tốt quá, ngày mai bắt đầu luôn chứ?” Giang Nguyệt vui vẻ sắp xếp giấy tờ cho ngay ngắn, đưa qua cho Đàm Vũ hỏi ý kiến .
“Bây giờ làm luôn . Đàm Vân, em thông báo mười phút nữa chúng mở họp. Nhanh lên!”
Đàm Vũ khí thế hừng hực chỉ thị ngay và luôn. Anh đam mê với công việc thiết kế của , bây giờ là 1 giờ chiều, nếu bắt đầu luôn khả năng đêm nay Đàm Vũ sẽ tăng ca để chuẩn bài trí sàn diễn.
Giang Nguyệt là cuồng công việc nên chẳng khuyên ngăn làm gì. Cô gật gù khen ngợi Đàm Vũ hết lời, dặn dò mấy câu nữa đó nhanh chóng trở về phòng làm việc. Hôm nay cô lịch hẹn với đối tác bên Châu Mỹ lúc 2 giờ.
Giang Thị xâm nhập thị trường Châu Mỹ chỉ mới đầu năm nay, đó chủ tịch Giang tiên phong mở đường ở Châu Âu để thăm dò thị trường. Cửa hàng đầu tiên đặt tại Anh, đó dần mở rộng Pháp và Tây Ban Nha. Bây giờ Giang Nguyệt bắt đầu cho xây dựng thêm cửa hàng ở nhiều nước Châu Âu khác. Chính thức gia nhập đường đua quốc tế và lấn sân sang Châu Mỹ.
Nếu Giang Thị còn quá trẻ để đặt dấu chân lên nhiều lục địa thì hẳn. Tuy là xuất từ tiệm vải nhỏ nhưng qua đến đời ông nội của Giang Nguyệt bắt đầu cải tiến dần trở thành doanh nghiệp tư nhân. Sau mấy mươi năm ngừng nỗ lực phát triển sớm lớn mạnh khắp Châu Á. Kinh nghiệm so với các hãng thời trang mới nổi là cực kỳ dày dạn.
Giang Nguyệt quyết định xông pha một , thử xem giới hạn của bản cũng như của Giang Thị là ở .