Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 128: Lời Hứa Của Giang Nguyệt

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt rời bệnh viện xong lái xe thẳng về Phong Nguyệt, đường cô cứ trầm ngâm suy nghĩ đến mấy lời Giang phu nhân nhân khi nãy.

Vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, Giang Nguyệt chống khuỷu tay lên kính xe, tầm mắt phóng những tòa nhà san sát bên đường. Cô đột nhiên một suy nghĩ thật ngớ ngẩn, nếu diện tích xung quanh chật chội quá thì tại chúng thu mua hết, như sinh sống sẽ dễ dàng hơn? Các tòa nhà cách một nhỏ, cảm giác thật bí bách.

Giang Nguyệt chép miệng, thu mua thì thu mua, nhưng kéo theo là bao nhiêu hậu quả thì cô đếm nổi .

Những chiếc ô tô mắt cô chậm rãi di chuyển xong nhanh chóng tăng tốc. Mãi đến khi tiếng còi inh ỏi từ chiếc xe đằng truyền đến Giang Nguyệt mới để ý đèn đỏ chuyển xanh. Cô thu hồi tầm mắt, khẩy một tiếng xong đạp ga phóng .

Chẳng máy chốc cô dừng cổng chính của Phong Nguyệt, ở cổng cảm biến tự động nhận diện xe lưu sẵn trong hệ thống nên Giang Nguyệt mới dừng cổng tự động mở rộng chờ xe . Kể từ ngày lái xe rời về đây nào, Giang Nguyệt đột nhiên cảm giác hoài niệm, mắt cô hiện cảnh tượng mưa gió xé nát ý thức của Hàn Phong, cô cắn môi đau lòng, khẽ mắng thầm một câu “ngu ngốc!” chậm chạp đánh lái một vòng gara.

“Cô xem ai đến .”

“Chắc là Hàn tổng làm về, thôi thôi, nhất cô đừng dây ông chủ khó tính đó, đuổi việc bây giờ.”

Người làm thấy động tĩnh bên ngoài tưởng là Hàn Phong về nên để ý lắm. Bọn họ lặng lẽ quan sát kể từ khi cô mỗi về đây Hàn Phong tức giận thì cũng là buồn rầu ủ rũ, tính khí thất thường chả ai hầu hạ nổi. Dì Xuân còn đặc biệt dặn dò nếu chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tới , kẻo rước họa vô cớ.

Giang Nguyệt đỗ xe xong cầm túi sảnh chính, quanh thấy ai nên cô thẳng lên lầu hai. Khung cảnh vẫn quen thuộc như , cô ngẩn phòng ngủ hồi lâu mới bước . Mọi thứ đều giữ nguyên như , Hàn Phong hề đổi dù chỉ là một vật trang trí nhỏ. Căn phòng đây do tự tay cô sắp xếp, thứ đảo lộn, nếu cô đổi thì mãi mãi cũng chẳng đổi chúng.

Anh giữ nguyên chờ cô trở về.

Giang Nguyệt đóng cửa , cô quăng túi xách lên giường xong ngã xuống bên cạnh. Xúc cảm mềm mại làm cô chút buồn ngủ, mấy hôm nay công tác mỗi giấc ngủ đều Hàn Phong quấy rầy, cộng thêm lệch múi giờ nên cơ thể bây giờ rã rời.

Cô nghĩ bụng chợp mắt một chút ăn tối cũng muộn nên dứt khoát thả lỏng mê mang chìm giấc ngủ. Bên ngoài mặt trời từ từ khuất những áng mây trắng xóa, các tia nắng cuối cùng còn sót xuyên qua cửa sổ rơi gương mặt tĩnh lặng của Giang Nguyệt, vẻ ngoài sắc sảo lạnh nhạt thường ngày của cô cũng vì mà trở nên dịu dàng hơn.

“Dì Xuân, dặn dò nhà bếp chưng tổ yến giúp , sẵn tiện nấu mấy món Giang Nguyệt thích ăn nhé.”

“Ơ, ... Vâng ạ!” Dì Xuân ngỡ ngàng trộm Hàn Phong một cái xong nhanh chóng xuống phòng bếp dặn dò đầu bếp chuẩn . Dì Xuân cảm thấy hôm nay lạ, bình thường cho khác động đồ của Giang Nguyệt đành, bây giờ “hoang tưởng” cô trở về đến nỗi kêu nấu mấy món thường ngày Giang Nguyệt thích ăn.

Xong , ông chủ nhà bọn họ lụy tình đến sinh ảo giác .

Dì Xuân thở dài tiếc nuối, đột nhiên thấy gì đó sai sai. Hồi chiều bà loáng thoáng làm về, mà nãy giờ ai xuống lầu nữa ?

Chẳng lẽ hồi chiều Hàn Phong về mà là khác?

Dì Xuân lo lắng lạ nhà nên định lên phòng báo cho Hàn Phong nhưng đột nhiên tiếng chuông điện thoại nội bộ kéo bà .

“Hàn tổng.”

“Dì bảo làm hai tiếng tới đừng quấy rầy . Xong việc sẽ xuống ăn cơm, cần lên gọi .”

“Cậu cuộc họp gấp ạ?”

Hàn Phong nhướng mày qua giường ngủ, điềm tĩnh “ừ” một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-128-loi-hua-cua-giang-nguyet.html.]

“Vậy khoan tắt máy , hình như hồi chiều lạ nhà. Xin , do cứ tưởng là về nên sơ xuất để ý.”

Nghe dì Xuân liền là Giang Nguyệt, Hàn Phong sải bước giường xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai của cô cho gọn gàng.

“Không , dì làm việc . Người lạ để ‘tiếp đãi'.”

Nói còn nhéo má Giang Nguyệt một cái.

Nói chuyện với dì Xuân xong cũng tắt máy. Hàn Phong im lặng lẽ ngắm cô, lẽ khi ngủ Giang Nguyệt sẽ yên tĩnh hơn một chút, bình thường cô hoạt bát dính .

Tướng ngủ cô cũng chẳng đẽ gì, tùy ý ngã xuống giường nhắm mắt , hai chân một gác gối Hàn Phong một đưa tới sát thành giường, cô mà lăn qua một chút nữa chừng sẽ té xuống đất mất.

“Tiểu yêu tinh nhà em ngủ thật đấy.”

Hàn Phong khẽ một câu xong dậy vòng qua bên bế cô lên. Anh để cô vô giữa, đang lúc định rút chiếc gối của đắp chăn cho cô thì Giang Nguyệt mơ màng tỉnh dây. Cô vươn tay sờ sờ lên mặt Hàn Phong, lí nhí:

“Phong...”

Hàn Phong dừng , khóe môi cong lên bắt lấy bàn tay của ai đó đang bận rộn mặt .

“Tỉnh hửm?”

Giang Nguyệt ậm ừ mở miệng, cô lười biếng cựa quậy một chút xong dứt khoát ôm cổ Hàn Phong hôn lên má một cái. Hai mắt khép mở Hàn Phong:

“Em ngủ quên. Mấy giờ ?”

Hàn Phong trả lời mà trực tiếp hôn lên trán cô. Hai kề sát , Giang Nguyệt ngửi thấy mùi hương quen thuộc mỗi khi âu yếm với nên đánh mất lý trí kéo cả Hàn Phong xuống giường. Đã lâu ngắm trong căn phòng thuộc , bây giờ cô chỉ đây thỏa sức , xem đổi gì so với lúc cô .

Lúc ở Anh cô thấy rõ, bây giờ kỹ mới phát hiện gầy hơn nhiều. Có khi còn già hơn mấy tuổi trở thành mấy ông chú phong độ ngoài ba mươi, khuôn mặt lộ rõ đường nét góc cạnh lạnh nhạt, đôi mắt chim ưng sắc bén mơ hồ còn thấy quầng thâm.

Giang Nguyệt đau lòng đặt hai tay lên má xoa xoa, giọng buồn rầu:

“Anh gầy nhiều . Có ăn uống thất thường ?”

“Đồ nhẫn tâm như em mà cũng lo cho khác ?” Hàn Phong hôn lên tay cô, trái tim lặng lẽ nhói lên. Ngày mà cô bước khỏi Phong Nguyệt cả thế giới của như sụp đổ, nửa sống nửa sống vật vã qua ngày.

“Vậy để em diễn cho tròn vai nhé, thèm quan tâm nữa . Hứ!” Giang Nguyệt giận dỗi hừ lạnh một tiếng, nhưng tay chân ngoan ngoãn ôm chặt Hàn Phong, cả cô dựa lòng tìm chỗ an ủi tinh thần.

Cả đời mất đàn ông mặt thêm nào nữa, mãi mãi cũng . Giang Nguyệt cô hối hận lắm , lúc là cô hồ đồ tàn nhẫn cam tâm tình cảm chi phối nên mới ngoan cường như , bây giờ mà bỏ cô cô sẽ liều mạng giữ đến cùng, đoạn tình cảm tuyệt đối thể đứt gãy thêm nào nữa.

Hàn Phong thấy cô trẻ con như liền bật , xoa đầu cô, kề sát tai Giang Nguyệt trêu chọc:

“Sao , nhớ đến nỗi chờ tới tối hửm? Nóng lòng ‘ăn ' như ?”

Loading...