Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 123: Lời Hứa Của Giang Nguyệt

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hức, đồ lưu manh nhà lòi đuôi đấy hửm? Xoa bóp của là đây chứ gì.”

Giang Nguyệt tỏng tòng tong cái tên họ Hàn thế nào cũng giở trò lưu manh. Cô mới đổi ý mấy thôi mà bắt đầu chịu nổi lên thú tính.

“Không em đang dụ dỗ hử?” Động tác tay Hàn Phong vẫn hề dừng , cách lớp vải mỏng vân vê quả đào nhỏ nhắn, “bà chủ Giang thật Phong xoa bóp cái đúng chứ?”

“Dụ dỗ con , em mới thử một chút mà lòi đuôi thì trách ai. Bây giờ còn dám đổ cho em, c.h.ế.t đúng .”

Cô đánh cái “bép” bàn tay đắn làm Hàn Phong e dè rụt tay , vẻ mặt oan ức đáng thương cô.

Giang Nguyệt hừ nhẹ, tỏ vẻ quan tâm.

Hốc mắt Hàn Phong đỏ lên.

Giang Nguyệt cắn môi, ánh mắt đông tây làm bộ thấy gì hết.

Hàn Phong mếu máo, rốt cuộc kiềm lớn.

“Hức hức Giang Nguyệt em là đồ tàn nhẫn. Em quát hức hức, tại yêu trái tim như em chứ huhuhu.”

Hàn Phong ngã xuống giường ăn vạ, giãy nảy lớn đóng vai nạn nhân. Anh gào lên, “Giang tổng là đồ nhẫn tâm, ý xoa bóp cho em đỡ mệt mà em nghĩ về . Hức hức, công sức cả buổi trưa học massage em phủi bỏ hết huhu.”

Bộ dạng càng càng giống cô vợ nhỏ của chủ tịch mà trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nhắc đến khi nam chính bỏ rơi.

“Chậc, đừng nữa đừng nữa. Em thương em thương nè.” Giang Nguyệt thở dài bất lực nhích gần Hàn Phong, bàn tay mềm mại xoa đầu an ủi.

Cái tính trẻ con của cô còn gì nữa.

Hàn Phong vẫn thút thít trông đáng thương.

“Ôm một cái mới đỡ hơn đó.”

Giang Nguyệt chép miệng, vươn tay vòng lên vai Hàn Phong. Còn nhân cơ hội gối đầu lên đùi cô, dán sát ôm eo Giang Nguyệt.

“Đỡ hơn chứ?”

“Ừm, hôn một cái nữa.”

Giang Nguyệt làm lơ qua chỗ khác.

“Hôn hôn...” Hàn Phong trưng đôi mắt ngấn nước cô, khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng trông tội nghiệp, giống như mới chủ nhân vứt bỏ .

Rốt cuộc Giang Nguyệt vẫn hạ gục bởi khuôn mặt , cô bóp cằm Hàn Phong, cúi xuống, đôi môi đỏ mọng dán lên môi mỏng của .

Vốn định hôn một cái rời , ai ngờ Hàn Phong giở trò. Anh ngậm lấy bờ môi ngọt ngào cắn mút, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập bên trong triền miên với cô.

Giang Nguyệt từ lúc nào cuốn bể tình . Bản nhắm mắt tận hưởng nụ hôn hai trao cho , cô nhiệt tình phối hợp với , lâu lâu tùy hứng cắn lên khóe môi Hàn Phong.

Anh hừ nhẹ, bàn tay to lớn vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Giang Nguyệt. Cứ thế dần dần tiến lên , đụng tới một khối mềm mại liền bắt lấy nhào nặn.

“Ưm, đừng...” Giang Nguyệt thở dốc rời , khóe môi cô kéo sợi chỉ bạc gắn kết với Hàn Phong. Lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống phục hồi dưỡng khí, khẽ nhíu mày .

“Ngoan, em sẽ làm.” Hàn Phong dịu dàng cô, mân mê báu vật tay : “Nếu sớm tay, cần gì lòng vòng như .”

“Anh thế từ khi nào em nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-123-loi-hua-cua-giang-nguyet.html.]

“Không tin hửm?” Hàn Phong nhếch môi đè cô xuống giường, kề sát trán Giang Nguyệt, chóp mũi hai gần như đang chạm .

“Lưu manh!”

Hàn Phong lớn, đến hai bả vai khẽ run lên. Anh nhéo má cô, hôn lên trán cô một cái xong thì thầm: “Ngày mai em cần dậy sớm cho kịp giờ bay . Muốn thì ngủ thêm chút nữa cũng , máy bay trở về .”

Giang Nguyệt nhướng mày:

“Ồ, thì Hàn tổng chuẩn mà đến nhỉ? Không ngại chơi lớn luôn.”

, tiểu yêu tinh nhà em chạy loạn khắp nơi. Không nhanh bắt về lỡ tên nào để ý đến thì . Hàn Phong đặc biệt đem cả máy bay tư nhân đến bắt đấy.”

Giang Nguyệt khúc khích, cô chống tay lên n.g.ự.c , môi đỏ vểnh lên, “Hàn tổng hào phóng thật đấy, Giang Nguyệt cực kì vinh hạnh.”

“Người ngoài cái diễm phúc đó , em nên trân trọng một chút . Đừng hở tí là giận dỗi bỏ mặc , chịu nổi đấy.” Hàn Phong nắm lấy tay cô khẽ hôn xuống, cẩn thận nhắc nhở Giang Nguyệt.

Chính cũng tự thấy đầu hào phóng như . Vì cô mà chẳng tiếc bất cứ thứ gì, Giang Nguyệt cũng sẽ cho cô hết.

Con xưa nay bao giờ dễ dãi như thế. Chẳng hiểu vì khi gặp cô thì đổi ít, những thứ nay từng làm cũng vì cô mà làm lấy.

“Nếu em đòi cái gì cũng cho em ?” Giang Nguyệt nghiêng đầu Hàn Phong, đột nhiên cô làm khó một chút.

Giọng khàn khàn, rũ mắt bàn tay mềm mại của cô:

“Nói thử?”

“Phong Hà?” Giang Nguyệt thốt lên.

Con ngươi Hàn Phong khẽ động, đôi mắt sâu như đầm lầy, cảm xúc hiện tại. Giang Nguyệt tinh ý nhận trong đó sóng ngầm trào dâng.

Đột nhiên cô rùng , Hàn Phong là như thế nào cả Tây Thành đều rõ. Giới hạn của chỗ cô nên chơi đùa. Lúc cô cứng rắn như vì còn khúc mắc gỡ bỏ, Giang thị là Giang thị, Phong Hà là Phong Hà. Cả hai đều là lãnh địa của đối phương, tuyệt đối thể xâm phạm.

Câu hỏi , cứ xem như cô buột miệng .

“Phong , xem như em hỏi gì . Phong Hà chính là giới hạn của ...” mà.

“Đừng như thể keo kiệt lắm . Nguyệt Nguyệt...” Hàn Phong cắt ngang giọng mỏng manh của cô, thấp giọng nỉ non bên tai Giang Nguyệt: “Nếu bây giờ em mở miệng đòi thu mua Phong Hà. Không chừng sẽ kích động mà bán rẻ nó cho em mất.”

Hơi thở trở nên nặng nề, “Thế nên đừng hỏi thứ gì cả. Đến mạng sống của cũng do em quyết định, Giang Nguyệt, tất cả tài sản của đều cho em, bao gồm cả .”

Không ảo giác mà Giang Nguyệt thấy rõ trong con ngươi sâu thẳm lúc nãy bây giờ trong vắt sáng rực. Phản chiếu duy nhất hình bóng của bản cô.

Giống như cả cả ngàn ánh nến thắp sáng

Căn phòng rộng lớn, âm thanh cô cực kì rõ ràng. Mơ hồ còn thấy tiếng tim đập của cả hai.

“Phong...” Giang Nguyệt mấp máy, cô bình thường ăn lưu loát nhưng bây giờ đến một từ thích hợp để cũng chẳng . Chỉ dùng hành động thế, lời chút loạn xạ.

Giang Nguyệt vòng tay lên bờ vai rộng lớn của Hàn Phong, liên tục gật đầu: “Cảm ơn tin tưởng giao hết tất cả cho em. Nhất định em sẽ giữ gìn thật , đây là em hiểu chuyện rời . Đừng giận em nữa nhé.”

“Anh chỉ mong em đừng giận chứ nào dám giận em. Ngủ sớm , ngày mai chúng cùng trở về.” Hàn Phong vuốt ve mái tóc xoăn dài trấn an Giang Nguyệt. Cô “ừm” một tiếng xong dần bình tĩnh , chủ động lòng Hàn Phong, kiếm chỗ thoải mái ngủ.

“Ngủ ngon nhé!” Giang Nguyệt vòng tay qua eo , cô ngáp một cái chúc ngủ ngon vùi mặt khuôn n.g.ự.c rắn chắc của Hàn Phong. Mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi khiến cô an tâm mộng .

“Em cũng ngủ ngon nhé, Nguyệt Nguyệt của .” Hàn Phong vươn tay tắt đèn, khẽ hôn lên trán cô xong đắp chăn cho cả hai mới thả lỏng giấc ngủ.

Một đêm bình yên cứ thế chậm rãi trôi qua.

Loading...