Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 121: Hậu Quả Ngọt Ngào
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:31
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau "cuộc chiến" nãy Giang Nguyệt mệt mỏi cọ cọ n.g.ự.c Hàn Phong, đột nhiên cô chút lười biếng. Thân thể từ hôm qua đến giờ “làm việc” quá sức nên vô cùng mệt mỏi. Eo nhức lưng đau, hai chân bủn rủn mất hết sức lực, e là nếu cô gắng gượng thì tới cửa sẽ chịu nổi mà ngã mất.
“Em tắm, bế em !” Giang Nguyệt vươn tay ôm cổ Hàn Phong, hai chân vòng qua eo , nũng nịu đòi bế như trẻ con.
Hàn Phong , khi nãy làm một đối với là đủ. cô như chẳng nỡ xuống tay, em còn đang căng cứng khó chịu Hàn Phong đành nhắm một mắt mở một mắt nhét nó quần. Sau đó từ ghế dậy bế Giang Nguyệt phòng nghỉ.
Thân thể cô mệt nhừ treo Hàn Phong. Anh nhẫn nại bế cô như bế trẻ sơ sinh, vỗ lưng an ủi Giang Nguyệt.
“Đi tắm , ngoài để thu dọn.” Đến phòng nghỉ nhẹ nhàng thả cô xuống, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Khoan ...” Đang lúc Hàn Phong định Giang Nguyệt liền vươn tay kéo , cô đỏ mặt đũng quần , lí nhí, “ cũng tắm , quần áo đều bẩn hết .”
Hàn Phong chút bất ngờ, nhưng nhanh liền vui vẻ nâng cằm cô lên, giọng ngả ngớn như khi trêu chọc cô:
“Trên đó đều là hương vị của tiểu yêu tinh xinh nhà em để . Anh ngại mặc nó luôn nha.”
“Hừ, đồ vô liêm sỉ. Em ý nhắc nhở , thì thôi, về nhà đừng hòng em cho ngủ chung giường!”
Cô hất tay , giận dỗi tủ quần áo lấy đồ mới xong bước về phía phòng tắm đóng sầm cửa . Mặc kệ Hàn Phong phía rơi nước mắt cá sấu xin .
Giang Nguyệt bản trong gương chỗ nào cũng xanh xanh tím tím, da cô trắng cộng thêm mấy dấu hôn từ tối hôm qua nên càng hiện lên rõ ràng. Trên cô bây giờ chỗ nào cũng dấu ấn của Hàn Phong để đánh dấu chủ quyền.
Còn nữa nha, Giang Nguyệt đỏ mặt xuống vùng bụng phẳng lì. Từ hôm qua đến giờ hai làm đều dùng bao, việc cô quá dễ dãi mà là bù đắp cho . Thời gian qua chỉ nhẫn tâm vứt bỏ , nhưng vì thế mà bỏ cuộc. Bây giờ Hàn Phong “trực tiếp chạm ”, cô sẽ vui vẻ đồng ý. Hơn nữa hiện tại cô đang trong kỳ an , xác xuất trúng thưởng nhỏ, chắc là trúng nhỉ?
Cô thở dài khẽ, lẩm nhẩm mắng một câu “đồ ham ăn” nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Tuy các dấu hôn vẫn còn nhưng chúng ở chỗ kín đáo dễ thấy nên cô chọn một chiếc áo cổ lọ đen và khoác vest bên ngoài lập tức che chắn hết. Dù thời tiết bây giờ của nước Anh cũng lạnh.
Bây giờ cô giày cao gót nên dành bằng boot cao cổ. Chỉ như khác mới nhận dáng bất thường của Giang Nguyệt.
Chuẩn xong xuôi cô mới ngoài phòng làm việc. Mùi hương của “trận chiến” khi nãy vẫn còn tản mát quanh khắp phòng trong ái , Giang Nguyệt ngượng ngùng qua chỗ bàn làm việc, nơi Hàn Phong dọn dẹp sạch sẽ còn chút dấu vết nào.
“Sao? Em làm nữa hửm?” Hàn Phong đang nghỉ ngơi sô pha, tinh thần bây giờ phấn chấn thoải mái, từ hôm qua đến giờ cô “nạp năng lượng” cho nhiều đó.
Khi thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của cô Hàn Phong liền nhịn dậy tiến gần Giang Nguyệt. Chẳng đắn ôm eo hôn cổ cô.
Áo vest cởi vắt lên tay, cẩn thận che dấu vết hoan ái khi nãy. Trên chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen như ngày, bắt đầu làm nũng cọ cọ hõm cổ Giang Nguyệt.
“Làm cái đầu , suốt ngày trong đầu chỉ mấy cái thôi ? Tránh , sắp trễ giờ .” Giang Nguyệt bực bội gõ đầu Hàn Phong cái “cốc” đó đẩy đẩy .
“Anh chỉ ‘mấy cái ' khi thấy em thôi.” Hàn Phong hì hì vén mấy sợi tóc mai trán cô, đó âu yếm hôn lên đó.
Giang Nguyên theo bản năng lùi một bước, sợ sẽ nổi cơn túm thử thêm mấy tư thể mới lạ nên chống eo nhanh cửa. Trốn như trốn nợ.
Hàn Phong thấy bộ dạng đáng yêu của cô liền thích thú, chạy theo vươn tay đỡ lấy cô, thấp giọng nhắc nhở:
“Chủ tịch Giang, để dìu cô ngoài. Ây da, coi chừng ngã đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-121-hau-qua-ngot-ngao.html.]
“Không cần, đây là công ty, đắn một chút .”
Giang Nguyệt nhíu mày đặt tay lên tay nắm cửa định mở , nhưng Hàn Phong mặt dày xoa xoa eo cô, làm vẻ mặt đáng thương:
“Ơ chủ tịch Giang , khi nãy là ai ở trong phòng làm việc mở chân ‘nhún' nhiệt tình hửm?” Anh , “chủ tịch đừng quy định tự làm trái quy định đấy nhé.”
“Hàn Phong!”
Giang Nguyệt trừng mắt, cao giọng lớn, lập tức sống lưng Hàn Phong trở nên lạnh buốt. Anh nuốt nước bọt thẳng , bàn tay đang đặt eo cô cũng ngoan ngoãn thu về Dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào một quân nhân đang chào cấp của .
Cái miệng cũng lời tiếp tục mấy lời ám chỉ ngả ngớn nữa, ngược mỉm thiện chào hỏi cô:
“Anh... Anh về khách sạn đây. Chủ tịch Giang thong thả.”
Không đợi cô thêm Hàn Phong nhanh chân vọt ngoài. Sau đó máy móc cửa lớn Giang thị.
Nhân viên với biểu cảm khác lạ, ai nấy đều xì xào chắc mẩm chủ tịch Giang làm ngài Nikolai khó dễ ít, chứ làm sắc mặt ngài như .
Có thể là, một hợp đồng lớn nào đó đang cả hai bên thỏa thuận gay gắt. Từ lúc ngài Nikolai phòng chủ tịch Giang hơn một tiếng đồng hồ, đàm phán bao nhiêu .
Hàn Phong thấy lời nhân viên Giang thị loáng thoáng bên tai liền nhếch môi, “thương vụ” mà “đàm phán” với chủ tịch Giang bọn họ cật lực đấy nhé.
Đảm bảo “đối tác” nào nhẫn nại như .
…
Mặc dù thể khó chịu nhung Giang Nguyệt vẫn cố gắng điều hành cuộc họp nhất thể. May mắn những nội dung quan trọng cô nhấn mạnh ở kì đầu cuộc họp nên hiện tại công việc giảm nhẹ ít. Cuối buổi cô tổng kết và giao trọng trách cho ông John quản lý chi nhánh tại Anh, đến thống nhất ý kiến mới thông báo tan họp.
Sau đó Giang Nguyệt vất vả thêm ba giờ liền dự tiệc chia tay với các lãnh đạo cấp cao của Giang thị. Mãi đến tám chín giờ tối bọn họ mới buông tha cho cô về khách sạn.
Ai ai cũng nhiệt tình, đó vốn dĩ là nét đặc trưng của phương Tây, phóng khoáng và cởi mở. Chuyến của Giang Nguyệt cũng chẳng tay trở về, nhờ ông John giới thiệu nên Giang Nguyệt quen thêm nhiều lãnh đạo khác cả trong lẫn ngoài ngành. Đây chắc chắn là một lợi thế giúp đỡ cô .
Vệ sĩ hộ tống cô về tận sảnh lớn khách sạn. Bọn họ còn định theo cô tới phòng tổng thống nhưng Giang Nguyệt ngăn mới miễn cưỡng về. Dự định hôm nay về nước nhưng trì hoãn một việc nên sáng mai cô sẽ lên chuyến bay lúc 6 giờ sáng để về Giang thị sớm nhất thể.
“Ây da mệt quá !” Giang Nguyệt quẹt thẻ phòng liền nhanh . Nhìn quanh thấy Hàn Phong cả cũng mặc kệ, cô mệt mỏi ngã xuống giường, hai tay dang rộng than thở. “Hừ cái tên Phong lừa đảo c.h.ế.t tiệt! Tại mà bây giờ mới...”
“Mới cái gì?”
“Thì là mới...” Giang Nguyệt đang thư giãn đột nhiên bật dậy, cô giật giật khéo miệng đàn ông cao lớn mặt , bắt đầu nịnh bợ, “mới sung sướng như vầy đó nha. Oa Phong đỉnh nhất, mạnh mẽ nhất, làm em hài lòng lắm đó!!”
Bây giờ Giang Nguyệt mới ý thức một đều là nếu lỡ miệng chọc giận tên già đầu nhưng trẻ con thì sáng mai sẽ “mất nửa cái mạng” đó chứ chẳng đùa.
Hai chân cô sắp mỏi c.h.ế.t huhu! Cả eo lưng nữa, đau gãy đôi luôn .
“Chà, Nguyệt Nguyệt hôm nay ngoan ngoãn nhỉ?” Hàn Phong nhếch môi bộ dạng co rúm của cô. Sờ sờ cằm nghi vấn.