“Ngoan, sẽ thoải mái nhanh thôi.”
Hàn Phong xưa nay cũng xem như là trầm ít xúc động, nhưng nay vì con gái mà mất kiểm soát. Hai mắt nhuốm màu dục vọng chằm chằm Giang Nguyệt. Anh vươn tay bóp eo cô, tiếp đó khom lưng tiến từ phía .
Thứ đó Giang Nguyệt nhịn run nhẹ, khóe mắt cô đọng tầng sương mỏng. Phía mờ ảo như lạc cõi thần tiên, cô nắm chặt cái gối đang lót n.g.ự.c cố gắng ngẩng đầu lên hít thở khí. Khoái cảm quen thuộc xâm chiếm thần trí cô.
“A, ưm... Sâu, sâu quá. Phong, nhẹ thôi.”
Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô Hàn Phong ngược giảm tốc mà còn mạnh mẽ tiến sâu . Nơi nóng ẩm trơn trượt, sớm làm phát điên khi ở bên trong Giang Nguyệt. Chẳng mấy chốc Hàn Phong hóa thành con sói già, ranh mãnh dụ dỗ con mồi của .
Giọng thâm trầm:
“Ngoan, em kêu lớn một chút, sẽ làm cho em sung sướng đến bay lên mây luôn.”
“Hức, ưm, , là đồ xa. Nhẹ, nhẹ thôi huhu.”
Giang Nguyệt yếu ớt phản kháng, tiếng nỉ non của cô càng làm Hàn Phong hưng phấn. Anh vén tóc cô qua một bên, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng mảnh mai của Giang Nguyệt. Nơi nào từng qua, nơi đều hiện lên dấu vết đẽ của màu đỏ tình ái.
Bên vẫn tăng tốc , âm thanh ái giữa nơi giao vang lên trong trẻo. Thân hình to lớn của Hàn Phong từ từ hạ xuống bao bọc lấy thể lả lướt như nhành liễu của Giang Nguyệt. Dịu dàng sưởi ấm cho cô.
“Lạnh ?”
“Ư, cũng lạnh lắm.”
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, cả thành phố phủ một màu trắng tinh khiết. Nhiệt độ vì xuống thấp hơn bình thường nên Hàn Phong sợ Giang Nguyệt sẽ cảm lạnh. Một tay ôm cô, thể to lớn từ từ xuống bên cạnh Giang Nguyệt. Anh để cô dựa n.g.ự.c , tiện tay lấy chăn bông đắp lên cho cả hai.
Hàn Phong tấm lưng trắng nõn của cô, cưng chiều hôn lên đó:
“Hết lạnh Nguyệt Nguyệt của ?”
“Ừm.” Cô nhỏ giọng lí nhí, ánh mắt mơ màng phía .
“Vậy tiếp tục làm việc thôi nào.”
Nói Hàn Phong thúc mạnh, thứ bắt đầu cuộc thám hiểm trong u cốc thần bí. Giang Nguyệt đến đây liền giật , cô giận dỗi xoay , cắn hạt đậu đỏ khuôn n.g.ự.c rắn chắc của Hàn Phong.
“Đồ xa nhà , ư, đủ đó ưm.”
“Đủ cái gì hửm? Không em kêu thoải mái ?”
Cô mím môi , định chạy trốn nhưng nhanh bắt .
Hàn Phong nhếch môi ôm eo cô, cả hai nghiêng càng thuận lợi cho tiến sâu trong. Hàn Phong cũng chẳng để rảnh rỗi, bàn tay to lớn luồn qua cánh tay cô bắt lấy đôi tuyết lê đẫy đà xoa bóp, cằm gác lên vai Giang Nguyệt, khẽ mắng:
“Tiểu yêu tinh nhà em hút mất linh hồn đúng ? Chết tiệt, điên mất thôi!”
“Tự sa lầy bây giờ đổ thừa tại em. Đồ xa vô trách nhiệm.”
Giang Nguyệt ngửa đầu lên hơn thua với . Cả cơ thể cô lúc Hàn Phong chi phối nên Giang Nguyệt cũng chỉ dám đáp trả hai ba câu, nếu nhiều lời cô sợ sẽ đè làm cả đêm mất.
“Ừ, đúng là tự đ.â.m đầu . ai bảo em ngày nào cũng nhảy múa trong đầu khiến nhớ em đến phát điên lên. Lúc làm việc thì tìm cách dụ dỗ , cho nên phạt tiểu yêu tinh nhà em mới .” Hàn Phong vuốt ve mái tóc đen mượt của Giang Nguyệt hôn nhẹ lên đó, nỉ non với cô.
“Lưu manh!” Giang Nguyệt đúng thật hết cách với cái tên hình lớn tính cách trẻ con đằng lưng . Cô cắn môi cầm lấy bàn tay to lớn đang làm loạn , đưa lên môi cắn mạnh, “ là đồ ăn cướp la làng!”
“Ui da!” Hàn Phong cắn đau nhăn mặt nhưng chứng nào tật nấy bày trò hôn lên vành tai đỏ ửng của Giang Nguyệt. Giọng ngả ngớn: “Anh ăn cướp cái gì của em? Hửm.”
Giang Nguyệt khẽ cọ xát hai đùi, gò má phiếm hồng nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-114-cong-cu-am-giuong-h.html.]
“Trái tim em.”
Trái tim?
Đm Hàn Phong lãng tai hả? Hôm nay Giang tổng thả thính!
“Con nó...” Hàn Phong thở dốc, “trái tim tan chảy !!”
Anh vui vẻ hét lớn, miệng ngoác đến tận mang tai vùi đầu gáy cô hôn loạn xạ. Giang Nguyệt hôn đến chỗ nào cũng nhột. Cô dở dở gõ đầu châm chọc:
“Hàn Phong đúng là dễ dụ, mới ba chữ ngắn ngủi thôi mà vui sướng đến như .”
“Ừ, em rên một tiếng thôi cũng vui sướng gì là ba chữ ngắn ngủi .”
“Đồ vô sỉ!”
Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Hàn Phong cô nhịn nên chơi trả đũa . Thế là cô mím môi khép hai đùi , mỉm thiện liếc Hàn Phong:
“Mạnh miệng quá nhỉ? Để em xem cây gậy ngàn năm của gãy làm đôi thì còn mạnh miệng nữa ?”
Phía Giang Nguyệt đột nhiên kẹp chặt em to lớn của Hàn Phong nên khỏi sốt ruột. Hàn Phong cô giận dỗi nên cắn răng chịu đựng, tay mò xuống m.ô.n.g cô nhéo nhẹ.
“Shhh, kẹp chặt như là sợ nó chạy mất đúng ?”
Giang Nguyệt khẽ, cô mỉa mai hùa theo:
“Trên lúc nào cũng đem theo cây gậy , mà là của em. Nó chạy , chạy em cũng bắt chủ nhân của nó , đằng nào cũng thoát .”
“Ây da quên mất là của Giang tổng, em đừng mạnh tay quá, sài hao là cái thứ hai thế nhé!”
Hàn Phong kề sát cổ cô thì thầm, bên rục rịch . Mặt dù cô kẹp chặt nhưng như thế càng làm hứng thú, cảm giác như bản đang chìm đắm trong hương vị của tình yêu.
“Hư, ư, ưm...” Còn kịp phản kháng tấn công nên cô bật tiếng ngâm nga yêu kiều theo nhịp điệu của Hàn Phong. Mỗi rút tiến nước xuân trong cơ thể Giang Nguyệt đều theo đó tuôn . Hai lăn lộn khắp giường lớn đến khi phía Giang Nguyệt co rút dữ dội, cả mềm nhũn cao trào Hàn Phong mới b.ắ.n .
Cô cũng chẳng nhớ đây là cao trào thứ mấy, bởi vì Hàn Phong quá sung mãn, ăn bao nhiêu cũng thấy đủ.
Anh thoải mái đem hết tinh hoa của bản trao cho cô, hai thứ tinh túy hòa quyện trú ngụ trong đóa hoa kiều diễm . Giang Nguyệt mệt mỏi nghiêng giường, cảm giác nơi riêng tư ướt át liền khụt khịt mũi, ngước mặt hỏi Hàn Phong một câu:
“Anh thích trai gái?”
Hàn Phong khựng , vốn định xuống giường ôm cô tắm nhưng khi câu hỏi của Giang Nguyệt liền đơ . Mãi mới lấy giọng của .
Hàn Phong gấp gáp sắp xếp từ ngữ trong đầu .
“Thích hết! Nguyệt Nguyệt, miễn là em sinh thì đều là con của chúng . Trai gái gì đều thích, em , lúc đó sẽ mua cho con...”
Hàn Phong phấn khích thật nhiều, Giang Nguyệt mệt mỏi nên cô ngủ . Đến khi qua thì cô tiến mộng từ lâu .
Trên môi cô vẫn treo nụ hạnh phúc, ở mép giường cô thật lâu, tay vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của Giang Nguyệt.
“Nơi đang kết tinh tình yêu của chúng , em cảm nhận ?”
Cô xoa nên nhíu mày, bàn tay nhỏ nhắn vô thức đặt lên tay , nắm chặt .
Cánh môi cô mấp máy, dường như là cảnh tượng trong mơ thôi thúc bản :
“Ừm.”