Giang Nguyệt khi tắm xong liền chuẩn hành lý. Lúc xếp đồ cô nghĩ tới nghĩ lui xong cầm theo hai chiếc váy hội, phòng khi đối tác mời tham gia tiệc rượu. Dù công tác cô cũng nhân cơ hội mở rộng quan hệ với đối tác nước ngoài, nếu may mắn còn kiếm thêm mấy hợp đồng lớn cho Giang thị.
Lúc lấy túi xách cô mới để ý chiếc điện thoại vỡ màn hình của Hàn Phong, từ chiều giờ bận rộn nên Giang Nguyệt thời gian đến nó. Cô cầm lên ấn nút nguồn nhưng điện thoại khởi động , Giang Nguyệt đành liên hệ với cửa hàng điện tử gửi cho họ sửa .
Đồ đạc chuẩn xong cô mới lên giường , hôm nay cô ngủ sớm một chút để ngày mai trễ giờ bay.
Bên Giang Nguyệt ngủ thì bên Hàn Phong trằn trọc yên. Anh một giường, còn cố ý chừa chỗ trống kế bên nơi cô ngủ, miên man nghĩ đến lời của Hồ Nam báo cáo.
“Hôm nay chủ tịch Giang đón tiếp Lưu tổng từ Nam Thành đến, hai họ chuyện lâu, lúc về chủ tịch Giang còn tiễn đến tận cổng chính Giang thị.”
Hồ Nam còn :
“Hình như hôm nay tâm trạng chủ tịch Giang , cô tươi chào đón Lưu tổng nhiều .”
Hàn Phong bực dọc trở qua bên , nghiêng nhíu mày, bàn tay vò vò góc chăn đến nhăn nhúm.
Nghĩ đến cảnh tượng cô vui vẻ tươi với đàn ông khác khi bỏ mà là Hàn Phong tức giận.
“Em là đồ m.á.u lạnh, mới sáng tông nát xe , đến trưa vui vẻ bên khác. Em còn là con hả?”
Hàn Phong rốt cuộc chịu nổi nữa bật dậy càu nhàu một . Anh vươn tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại gọi cho Hồ Nam lúc giữa đêm canh ba.
Người bên đầu dây nhấc máy trực tiếp lệnh:
“Bây giờ chủ tịch Giang đang ở ? Hay cô thức tăng ca ở Giang thị ? Cậu điều tra cụ thể cho !”
“ mà Hàn tổng...” Hồ Nam khó xử, ban đêm mà cũng chẳng cho yên giấc mộng đẽ.
“Lương tháng nhân ba!”
“Dạ Hàn tổng yên tâm, chờ một chút sẽ báo liền nha.”
Hồ Nam hăng hái trả lời, chỉ cần đúng mật khẩu là “lương tháng nhân hai nhân ba” thì biến thành nô lệ của đồng tiền cũng cam tâm.
Sau khi tắt máy Hồ Nam liền nhân đôi công suất làm việc để nhanh nhất thể để báo cáo với Hàn Phong, chẳng mấy chốc kết quả gửi đến mail Hàn tổng.
[Hàn tổng, theo điều tra thì hiện tại chủ tịch Giang đang chuẩn cho chuyến công tác . Địa điểm bảo mật nên tra , chỉ giờ khởi hành thông qua vé máy bay là trưa mai.]
Đọc xong Hàn Phong liền nhíu mày.
Giang Nguyệt công tác?
“Có em chạy trốn khỏi đúng ?”
Anh nghiến răng siết chặt điện thoại, nghĩ chắc giờ cô sẽ về Giang gia chuẩn hành lý nên định chạy qua đó nhưng mà dậy Hàn Phong mới sực nhớ .
Xe mà ?
Không lẽ chạy bộ từ đây đến biệt thự Giang gia ngoài cổng lớn kêu cửa?
“Chết tiệt!” Hàn Phong lo lắng khoanh tay qua tìm cách gặp cô. cách nào cũng khả thi hết.
Đột nhiên trong đầu xẹt qua suy nghĩ.
Hình như vẫn còn một cách!
…
Thư ký Tô lái xe đưa Giang Nguyệt đến sân bay, chỉ đến khảo sát nghiệm thu cửa hàng nên Giang Nguyệt để thư ký Tô ở Giang thị lo liệu lúc vắng mặt. Hai kéo vai li đến chỗ kiểm tra hành lý xong Giang Nguyệt qua dặn dò:
“Chị cứ theo kế hoạch mà làm việc, nếu chuyện gì xử lý thì báo với em.”
“OK!” Thư ký Tô nháy mắt, “em cứ để đó cho chị, còn phó chủ tịch Lục nữa nên đừng lo. lúc chuyến công tác là ở Anh, nếu em cứ chơi thoải mái cho khuây khỏa như hồi còn du học , chị nhất định mách với Giang phu nhân yên tâm.”
Giang Nguyệt dở dở , cô vỗ vai thư ký Tô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-100-nuoc-co-cua-han-phong.html.]
“Là chị đấy nhé, em ở chơi đến một tháng luôn.”
Hai đùa một chút liền đến giờ khởi hành, giọng trong trẻo của tiếp viên thông báo giờ bay vang lên rõ ràng ở sảnh chính, thư ký Tô giúp cô xách hành lý qua cổng an ninh vẫy tay:
“Đi cẩn thận nhé!”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, các hành khách khác lượt xếp hàng lên máy bay, xung quanh bỗng chốc trở thành biển rộng lớn. Cô thở dài, trong lòng khó chịu nhưng vì .
Ở nơi Hàn Phong đang ngày đêm chờ đợi, cô trốn tránh rời .
Giang Nguyệt chậm rãi kéo vali lên khoang hạng thương gia, nhanh một cô tiếp viên xinh đến giúp đỡ đưa hành lý lên tủ để đồ. Cô hỏi cô cần thêm gì Giang Nguyệt liền lắc đầu, cô tiếp viên thấy liền mỉm rời , khi còn chu đáo nhắn nhủ nếu quý khách cần, chúng luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Khung cảnh bên ngoài máy bay từ từ thu nhỏ , Giang Nguyệt đưa mắt cửa sổ Tây Thành cách càng lúc càng xa, đến khi biến mất khỏi tầm mắt mây trắng phủ mờ.
Cô khẽ:
“Quên em .”
…
Hứa Vân chần chừ mail Hàn Phong gửi đến. Nội dung đơn giản:
[Hứa gia các cô giành Nam Thành từ tay Lưu Nhậm ?]
Đính kèm là một tệp tài liệu liên quan đến việc mà Lưu Nhậm âm thầm hợp tác với Vương Đông.
Từ khi Lưu Nhậm đến “trấn giữ” Nam Thành, Hứa gia lúc nào cũng yên. Nếu lúc nhắc đến Nam Thành thì nhớ ngay đến Hứa gia thì bây giờ khác, chỉ đến Lưu tổng tay trắng gầy dựng Lưu thị thôi.
Cô cắn móng tay suy nghĩ, đó gửi tin nhắn :
[Anh bao nhiêu? Ba mươi, bốn mươi năm mươi phần trăm?]
Miếng bánh mà Hàn Phong ném cho Hứa gia, nếu độc thì cũng là nhằm mục đích tìm kiếm lợi ích riêng.
May mắn Hứa gia đắc tội với nào cho nên độc là điều thể, Hứa Vân mím môi, thì chắc chắn là tìm lợi riêng cho .
Đáng tiếc những gì mà Hứa Vân suy nghĩ xảy , cô kinh ngạc hai chữ ngắn ngủi màn hình máy tính:
[Miễn phí]
Tay cô run rẩy gõ chữ:
[Hàn tổng hôm nay rộng rãi quá nhỉ?]
Hứa Vân nửa tin nửa ngờ, cô cảm thấy chuyện đúng là sấm sét giữ trời quang mà.
Người xảo quyệt như Hàn Phong ngày cho Hứa thị “phần quà” miễn phí hả?
Để xác nhận gửi là Hàn Phong nên cô trực tiếp gọi đến của , chờ mãi mới thấy Hàn Phong nhấc máy nên cô nôn nóng hỏi thẳng:
“Hàn tổng, nhầm ? Người xưa câu ‘vô công bất thụ lộc' làm là ý gì?”
Hàn Phong để ý, nhàn nhạt trả lời:
“Tệp tài liệu đó là điểm yếu của Lưu Nhậm với Vương Đông, dựa đó uy h.i.ế.p Lưu thị. Đảm bảo ở Nam Thành, Lưu Nhậm nể mặt Hứa Vân cô bảy phần.”
Hứa Vân lung lay, nhưng cô yên tâm nên nuốt nước bọt hỏi thêm:
“Tại nhắm Lưu Nhậm? Hơn nữa còn cho Hứa thị món hời lớn như .”
“Tên đó đắc tội với .”
Cô sửng sốt, nhanh liền nguyên nhân chính nên tiếp tục dò hỏi. Hứa Vân nhếch miệng:
“Vậy cảm ơn Hàn tổng chiếu cố.”