Bầu Trời Hai Mặt - Chương 0: Khởi đầu cho lịch sử của một khối quốc gia - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-06-29 08:54:15
Lượt xem: 0

“Thema, ma pháp, chiến tranh, tương lai nào cho chúng ? Văn. Tại vẫn hiểu?”

Một gã đàn ông cao lớn, chỉ ngoài sáu mươi, lẩm bẩm điều gì đó trong khi dọc theo hành lang tĩnh lặng của tòa nhà Quốc hội. Mái tóc hoa râm khô ráo vuốt ngược trán, chiếc áo vest đậm màu u buồn như thiết kế riêng cho cung bậc cảm xúc khi . Gã ngước phía xa. Bên ngoài khung cửa kính dọc hành lang, thủ đô mờ nhòa cơn mưa lặng lẽ. Gã dừng bước, nghiêng đầu, phía quảng trường bên . Những giọt nước bẩn thỉu lộp độp rơi mái kính, lạnh buốt như thể thượng đế đang , vì nhân loại, mà vì chính . Cái ẩm ướt của nơi đây cái mùa chẳng đơn thuần chỉ là khí hậu, vì nó sinh để gợi về những thứ nặng nề hơn. Quá khứ, thất bại, một thứ gì đó thể gọi tên.

Gã thở dài. Hôm nay, nỗi buồn lơ lửng trong khí chỉ đến từ thời tiết, cũng từ những giọt nước đang rơi trong vô nghĩa. Nó đến từ kết quả suýt giữa hai luồng quan điểm đề trong kỳ họp. Một thứ suýt đến khó chịu, như thể định mệnh đang chơi trò tung đồng xu. Và bản rõ, dù thảy bao chăng nữa, thì kết quả luôn luôn chỉ một. 

“Nhân loại thật khó hiểu!” Gã trong khi đặt tay lên ô cửa sổ, quan sát từng giọt mưa đang lặng lẽ rơi bầu trời u tối như thể đó chính là những giọt lệ đang chảy dài trong lòng. gã vẫn tiến bước, vì tâm trí hiểu rõ, một kẻ vẫn đang đó, và sẽ là kẻ thể đổi quyết định của nhiều , nếu như cố gắng, hoặc

thở dài, tiếp tục leo lên từng nấc thang nơi toà nhà Quốc hội. Từng tiếng vọng nặng nề của bậc thang đá granite đáp với từng bước chân của gã như chính cùm xích đang trì kéo cái cơ thể già nua , những thứ âm thanh “cộp cộp” khi dội ngược về đấy chính là tất cả những cảm xúc thầm kín bên trong đàn ông trung niên . Gã đang kiệt sức, nhưng đó đơn thuần chỉ là vấn đề về tuổi tác, mà đó là vì một hành trình dài tại quốc gia, như thể tất cả mấy chục năm cuộc đời của gã đều tóm gọn trong những nấc thang vô hồn bên

hối hận, gã vẫn tiếp tục bước, dù những bậc thang dẫn đến hỗn mang, dù con đường mà gã chọn dẫn đến sự diệt vong của cả một dân tộc, một chủng loài, gã vẫn liều. Vì đó là niềm tin mãnh liệt nhất mà gã theo đuổi với ước mong dẫn lối tất cả đến một tương lai đầy hứa hẹn. Hoặc sẽ kéo tất cả xuống đáy của vực sâu? Chẳng ai , và cũng chẳng ai buồn hỏi.

cùng đất nước trong một thời gian quá dài, chỉ vài thập kỷ, nhưng đó là cả một lịch sử. Kể từ cái ngày đạo luật cấm ma pháp thông qua bởi những kẻ tự xưng là gìn giữ hòa bình thế giới. Đến khi trông thấy một công dân lôi lên đoạn đầu đài nơi hầm ngục lạnh lẽo chỉ vì là pháp sư. Rồi những dòng hò reo phấn khích, khi cho rằng đang làm điều đúng đắn, trong khi thực chất là đang tự tay bóp nghẹt hy vọng của chính giống loài. Và kể từ khoảnh khắc hạt Thema đời, chính là thứ ma pháp nhân tạo chế tác từ những kiến thức và ý chí còn sót của đàn ông .

Tất cả những điều đó... với gã, giờ chỉ còn là lịch sử.  Không lịch sử trong sách vở, mà là thứ lịch sử mà gã tận mắt chứng kiến, qua, buộc "gánh lấy" như một con bàn cờ đầy biến cố. Gã ở đó. Và gã, bất chấp thứ, chỉ định để đổi kết cục của bi kịch . lịch sử, dù trải qua bao nhiêu tái diễn, cũng từng là tấm bản đồ cho tương lai. Buổi họp hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất.

Gã bật , vì vui, mà là cay đắng, khi buộc chấp nhận một sự thật mà bấy lâu nay vẫn cố tình lờ . Lịch sử chỉ giá trị khi ,  khi chuyện .

Chúng chẳng còn gì cả, Văn ! ASEAN sụp đổ, Myanmar đảo chính, Triều Tiên thất thủ, Nhật lưng, Singapore quyết định lựa chọn của chúng, Nga tan rã, và hàng xóm kề bên đang chĩa s.ú.n.g chính . Vì vẫn cố chấp như thế? Thời thế đổi ! Tỉnh Văn!

Gã dừng chân ngay tại hành lang của phòng họp Quốc hội, đối diện gã là cánh cửa gỗ lim to lớn, thứ cuối cùng đang ngăn cách gã với bên trong. Rồi gã liếc mắt sang những hàng cây bên cạnh. Chúng xanh tươi, như chính quốc gia lúc . Chỉ cần một cái thoáng qua, ai cũng nhận rằng những cành cây đều chăm sóc kỹ càng bởi những làm vườn chăm chỉ. Họ tưới tiêu, cắt tỉa, và đôi khi đính lên đó những phụ kiện chói lóa và mặt.

dù là thế, mấy ai thấy rằng bộ rễ của nó gần như mục nát. Lớp đất trồng như thể kỳ họp vài ngày, thực chất chỉ là một lớp đất tạm bợ đổ chồng lên, ẩn những khối cấu trúc yếu ớt và cạn dinh dưỡng bên . Gã chạm nhẹ những tán lá, chúng bắt đầu lung lay nhưng thể một cơn gió ngoài luồn một góc nào đó nơi hành lang. Thế nhưng, nơi bịt kín, thì gió từ

Gã chỉ trầm ngâm, búng nhẹ lên đỉnh chóp, và những điều gì xảy đến, chắc chắn sẽ xảy đến. Không ngoài dự liệu của bản , cái cây yếu ớt bắt đầu đổ xuống. Không chỉ một, mà là một hàng cây kéo theo, tất cả đều luân phiên gãy ngã. Những viên trân châu sáng lấp lánh đó bắt đầu rơi xuống sàn nhà. Những âm thanh chát chúa vang ngay hành lang vắng lặng , từng tiếng vỡ “xoảng” phát từ nơi như thế bảo hiệu cho một định mệnh nghiệt ngã. May mắn , vẫn còn một viên trân châu lành lặn, lăn đến chân, lẽ đây là thứ cuối cùng còn sót hành động tưởng chừng như thô bạo . Gã quỳ xuống, nhặt viên trân châu lên, nó. Gã nở một nụ mỉm, liệu đây là hy vọng cuối cùng, hy vọng chỉ cho riêng gã?

Cất viên trân châu túi áo vest, hít một sâu, gã tiến về phía cánh cửa. Gã gắng sức, kệ cho cái tuổi già , đẩy mạnh cánh cửa trì trệ đấy . Bức tường duy nhất đang dần dần biến mất. Trước mặt gã, là một khán phòng hình tròn rộng lớn, tràn ngập ánh vàng. Thứ ánh sáng nhào nặn bởi hệ thống đèn LED hiện đại, thứ ngốn hàng tấn công suất ngay trần nhà. Gã ngắm nó, ước lượng, gã chính xác bao nhiêu, nhưng sức nặng của nó chẳng là gì so với những trọng trách mà các cán bộ nơi đây gánh vác trong thời kỳ lặng lẽ của thế giới lúc . Gã một dọc về phía , từng bước, từng bước, ngắm những hàng ghế của các đại biểu và cử tri. Chúng mang đậm sắc vàng óng ả, hòa cùng nền sàn đỏ thẫm khắp căn phòng. Dù đây chỉ là những nội thất cơ bản nhất cho một phòng họp chính trị trang trọng, nhưng thiết kế tinh tế khi hoà trộn hai màu sắc đặc trưng của quốc kỳ đất nước từng chi tiết nhỏ tại nơi . Trên bàn, những bảng tên vẫn còn đó, mỗi vị trí là một bảng tên kèm theo chức vụ của cán bộ. 

Ở đầu phòng, ngay phía hàng ghế của những cán bộ chủ toạ, bức tượng vị chủ tịch nước kính yêu của dân đất nước đang chễm chệ bục, ánh mắt hiến từ, nhưng đó vẫn nét uy nghiêm và chính trực, bên cạnh là quốc kỳ đang tung bay trong làn gió mát lạnh từ hệ thống máy lạnh trần. Gã chỉ mỉm, mắt long lanh, vì những hình ảnh đang gợi bộ những ngày tháng nơi quê hương của gã. Rồi lên màn hình điện tử to lớn hai bên, một dòng chữ mang hàm nghĩa từ chối, cùng với phông nền đỏ chót. Ngay bên , là dòng liệu kết quả biểu quyết, ai bỏ phiếu trắng, nhưng phản đối chỉ nhích hơn những cán bộ đồng ý vài phần trăm.

Gã thở dài, tiếp tục bước về phía đầu phòng, nơi bức tường cùng dòng chữ mà bất kỳ ai cũng đây là một kỳ họp cực kỳ quan trọng. Gã vẫn tiến bước, đều đều, chậm rãi, như thể đang xem xét nên bắt đầu câu chuyện thế nào. Rồi gã dừng chân mặt một gã đàn ông khác, cũng chính là đang chờ gã. Vị trí của gã gần với chủ toạ của phiên họp, chính xác là gần. Nhìn về chỗ , ngay bàn của gã đấy, một nút bấm màu xanh lá, vẫn còn đang nháy sáng. Ngay bên cạnh, màn hình ghi chép cùng với những dòng ghi chú nguệch ngoạc vì vội vã vẫn còn đó, cùng với cái bảng tên “Đồng chí Trác Văn” đặt gọn gàng tại một góc. Gã về phía kẻ đang , đó là một tên đàn ông trung niên, chỉ xêm xêm gã. Một mái tóc đen và rối bời cùng một cặp mắt kiếng dày cộm nhằm che những quầng thâm mắt là tất cả những gì đó . Gã đấy khoát bộ vest trang trọng, đính đó là quân huy mang dòng chữ AMST. Gã vẫn đó, bơ phờ, như thế chẳng quan tâm đến mặt.

Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, gã đang chạm lên earphone bên trái, từng hạt ma pháp dần tan , lộ khuôn mặt thật của gã. Một đàn ông 60, chỉ trạc tuổi gã đang một tý. Gã mang một mái tóc trắng, mắt đỏ, khoác bộ vest màu lam trang trọng cùng với huy hiệu hình quốc huy đính vạt gần cổ áo. Giống như cái tên đang vô vọng mắt, gã cũng là một cán bộ cấp cao, và cũng là một thành viên trong kỳ họp . gã lựa chọn tham gia, gã xem thử bạn đang trong đường hầm tối mực còn đủ khả năng thuyết phục những kẻ khác vì lý tưởng cao của bản . vẻ, kết quả ấn định ngay màn hình đang sáng tại hai bên kháng phòng.

“Văn....” Gã lên tiếng

“….” Văn vẫn đó, từ từ hướng con ngươi đen lòm về phía đối diện.

“Đến làm gì, Theresis?” 

“Xem vẫn thể thuyết phục nhỉ? Tôi tưởng giáo sư đây vẫn vững theo nó mà.” Theresis đáp liền, gã về phía màn hình, thở một câu đầy mỉa mai.

“Dù là một cán bộ, hi vọng đừng xen chuyện nữa! Tất cả biểu quyết, và kết quả thì đang ngay mắt . Chúng sẽ bao giờ tham chiến, dù với bất kỳ lý do gì, và đó là ý chí của những tại đây.” Văn đáp, giọng lạnh băng.

“Yêu chuộng hoà bình, luôn luôn tìm cách hòa giải, và quan ngại các tranh chấp. Tư tưởng của đổi nhiều nhỉ? Từ một tên lính mệnh danh là kẻ bảo vệ cho những pháp sư, những con của đất nước . Đồng thời là một kẻ chấp nhận bỏ qua y đức để tạo nên một loại vaccine trá hình giúp những con bình thường cũng thể sử dụng ma pháp…” Theresis bước từng bước chậm rãi đến vị trí của chủ toạ. Gã đặt một tay lên quốc huy, chiến hữu.

“Và giờ thì trở thành một con yêu chuộng hoà bình. Chính trị làm đổi nhiều đấy, bạn ơi!” Theresis càng mỉa mai bạn mắt hơn, từng lời thốt đ.â.m sâu cuộc đời của kẻ đối diện.

“Đấy là hai việc khác , đừng đánh đồng như !” Văn đập mạnh tay xuống bàn, phắc dậy, mí mắt nheo khi đối mặt với bạn .

“Nó giống !” Gã quát lớn. “Trác Văn! Chúng kinh qua bao nhiêu nhiệm vụ, giải cứu bao nhiêu pháp sư. Có thể làm nó vì dân tộc của ở nước ngoài chịu cảnh sống trong sợ hãi quy định của đám Ô Hợp Quốc ! đó là ý chí, là quyết tâm của !

“Và chính bản cũng rõ, nếu ngày đó hành động, đối chọi với đám đấy… Tôi cũng thể ở đây ngày hôm nay!” Gã ngừng một lúc, lấy nhịp thở, bắt đầu ôn tồn tiếp tục.

Hít một thật sâu như cố gắng dồn nén những tâm trạng và nỗi lòng chất chứa trong tim, Văn im lặng một hồi, về phía màn hình điện tử.

“Kết quả biểu quyết, tất cả đều đồng ý với ý chí chung! Chúng sẽ tham chiến với bất kỳ lý do nào!” Gã điều chỉnh nhịp điệu, bình thản thông báo.

vẫn kẻ đồng ý với vấn đề đó bằng việc biểu quyết ngược .” Theresis bước về chỗ của Văn, liếc xuống bàn. Ánh đèn màu xanh nơi nút bỏ phiếu vẫn còn sáng. “Cậu hề đổi! Chỉ là bây giờ còn quyết tâm như .”

“Dân tộc sẽ đổ m.á.u vì bất kỳ lý do nào, đừng nghĩ những lời đó của là đủ đề đổi một đất nước!”

“Vậy dân tộc của là lũ hèn ?”

Thời gian c.h.ế.t lặng. Không còn là vài giây tĩnh lặng, mà là sự ngưng đọng cục, vì lịch sử cũng đang nín thở. Rồi, trong cái khoảnh khắc tưởng như gì xảy , một cơn gió nguồn cớ thổi dọc theo khán phòng. Tấm quốc kỳ phía , vốn treo im lìm máy lạnh suốt cả buổi họp, bỗng dưng phất lên. Không rung nhẹ. Mà là một cái phất mạnh, dứt khoát, như khi hàng quân đồng loạt dẫm chân trong lễ duyệt binh, khiến mặt đất cũng rúng động. Không khí đổi, nhiệt độ vẫn , nhưng lá cờ chuyển động. Liệu đang ai đó dậy trong lòng nó chăng?

lúc , hệ thống đèn LED,  tưởng chừng là vô tri, tăng cường độ sáng mà ai điều khiển. Ánh sáng đổ tràn lên bức tượng vị chủ tịch nước đặt ngay đầu khán phòng. Đôi mắt bỗng sáng lên như thể đang thẳng trái tim của hai kẻ mắt. Gương mặt bỗng dưng trở nên sống động, bóng tối và ánh sáng đan xen như kể cả một giai đoạn chiến tranh, đau thương, và cùng những điều mất.

Không ai cử động. Không ai . Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vô hạn, từng phân tử trong căn phòng thấu hiểu một điều: “Không chỉ đang sống mới đưa phán quyết. Lịch sử, hiện tại, và máu... cũng đang lên tiếng.”

“Theresis Rethres! Cẩn thận những lời đang ! Dân tộc trải qua nhiều biến cố, chúng bước qua nhiều cuộc chiến, và vết sẹo chiến tranh vẫn còn đây. Chúng hiểu rõ giá trị hòa bình là thế nào, và chúng vẫn sẽ duy trì nó, bất chấp những kẻ khác gương s.ú.n.g , lời từ một tên mất nước như !”

“Tất cả chúng đều rõ, ngoại giao luôn là con đường nhất để dẫn đến hoà bình trong bối cảnh hiện nay. Tôi cũng bọn khốn ở biên giới đang gì ở biên giới, nhưng ngoại giao sẽ luôn là cách nhất. Những lính nơi biên cương , vẫn đang miệt mài bảo vệ tổ quốc. Ở đây, chúng sử dụng ngoại giao và chính sách, trong khi những đồng chí ngoài sẽ đảm bảo mỗi dân đều an . Và đây là cách chúng luôn làm trong mấy chục năm qua!” Văn tiếp tục, như ngừng câu chuyện còn đang dang dở.

"Đây còn là mấy chục năm nữa!! Văn, thời thế đổi !”

Một cơn sấm sét bất chợt đánh thẳng cột thu lôi của tòa nhà Quốc hội. Tưởng chừng như công nghệ khi thể hấp thụ thứ sức mạnh của những vị thánh cao. . Nó quá lớn, quá mạnh mẽ. Đến mức cả hệ thống thu nhận năng lượng tự ngắt để đảm bảo quá tải. Dẫn đến hậu quả là bộ hệ thống điện trong phòng họp Quốc hội phụt tắt, chỉ để bóng dáng của hai đàn ông đang đối diện khi tất cả chìm trong bóng tối. 

Và trong khoẳng khắc đó, gã tiến sĩ thấy một thứ tưởng chừng như chỉ trong lý thuyết, và thứ đó làm cả cơ thể đông cứng . Gã mở to mắt, đồng tử thì giãn trong khi từng hàng mồ hôi lăn dài trán, gã tin thứ bản đang thấy ngay lúc , nhưng nó đang xảy . Mười giây, hai mươi giây, và ba mươi giây, hệ thống điện khẩn cấp hoạt động trở . Ánh sáng từ những hàng đèn led công nghệ cao chiếu ngập cả khán phòng, như thể đòn trừng phạt bao giờ giáng xuống.

"Một trong hai bạn nhất của đề xuất ý tưởng về một khối quốc gia, nơi phép thuật thể là một phần của cuộc sống. lẽ hy sinh chiến trường ngày đó để cứu !" Theresis thở dài, về phía cánh cửa lớn lưng bạn . “Cậu đúng, một dân tộc mất quá nhiều vì chiến tranh, chính là những hiểu rõ giá trị của hòa bình nhất”

“Xin làm phiền , Văn!” 

Nói , Theresis khởi động hệ thống nguỵ trang của bản . Từng lớp hạt ma pháp đỏ thẫm toả từ earphone bên tai trái của gã. Nó bao bọc lấy gã, khi tạo dựng khuôn mặt của một công dân của nước sở tại, một công dân m.á.u đỏ da vàng, mắt đen và tóc đen. Rồi gã thở dại, khi lấy hạt châu khi nãy đặt bên cạnh bảng tên của bạn. Sau khi chào bạn cuối, gã xoay , tiến về phía cánh cửa gỗ lim phía . Gã bước từng bước nặng trĩu, chầm chậm, như thể hi vọng rằng sẽ đổi ý. kể cả khi đặt chân đến cánh cửa, vẫn chẳng chuyện gì xảy . Theresis hít sâu một cuối, để thở , đó đẩy mạnh cửa, rời khỏi phòng họp mà hề đầu. Văn vẫn luôn dõi theo bạn , gã cũng thở dài một tiếng, sắp xếp hết đồ đạc để chuẩn về. 

Sau đó, gã lướt mắt về phía bảng tên của bản , một nỗi niềm, một suy tư hiện lên trong tâm trí. Rồi tự hỏi, lý do bản ở đây là vì điều gì? Tại bản xa đến ? Rồi gã cầm viên trân châu mà bạn để , tay siết chặt. Nó nhỏ, nhỏ, nhưng cứng cáp đến kỳ lạ. Ngay phía trung tâm của viên châu, quốc kỳ in sắc nét, một lá cờ đỏ vàng đang tung bay trong gió. Gã chỉ mỉm, cất nó túi áo khi rời phòng. Khi cánh cửa một nữa mở , bóng cuối cùng cũng rời khỏi phòng họp. Sau một tiếng “két, ….rầm” khô khang, màn hình LED trong phòng họp bỗng dưng gặp . Nó nhấp nháy liên tục, chuyển qua phông nền xanh, tượng trưng cho một ý nghĩa khác với phần thông báo lúc đầu, cùng dòng nội dung bên .

“Tỷ lệ biểu quyết: 100%.”

-Một nơi nào đó, ngày 19 tháng 10 năm 2063-

Đêm nay, trời lặng gió. Dù đang trong thời điểm gió mùa đông bắc kéo xuống từ biên giới phía bắc, nơi yên bình một cách kỳ lạ. Những cành cây rụng lá, trơ trọi giữa một khu đất lớn tựa hình mặt chảo, bao quanh bởi hằng sa những dãy đồi cao. Bay lượn bầu trời thoáng đãng, chỉ những đàn quạ và cú đang dàn trải theo đội hình, oanh tạc tinh thần của tất cả những kẻ đang chìm trong giấc ngủ bằng những tiếng kêu rợn

Nơi thật sự bình yên? Không ! Nơi hỗn loạn? Chắc chắn ! Nơi chỉ đơn giản mang theo một bối cảnh yên bình giả tạo, nhằm che khuất những nỗi lo lắng của những con nơi đây, lo lắng về một cơn bão sắp đến gần. Từ phía xa, một chiếc xe sedan hạng D màu lam sẫm đang dần dần di chuyển đến khu vực trung tâm, khi cản bởi lực lượng phòng vệ nơi đây. Gã tài xế ló đầu , với lính, xuất trình giấy tờ của bản . Cậu lính kiểm tra xong, nghiêm chào tài xế bằng tác phong chuẩn mực của một quân nhân, gã chào . Đây là chốt chặn thứ tư và cũng là chốt chặn cuối cùng để đến điểm tập kết, gã tặc lưỡi trong khi vẫn giữ tay lái.

“Biết hồi chiều cầm con biển đỏ!” Gã thì thầm, như thể đang tự trách cho quyết định vội vã hồi đầu của bản .

Con xe vẫn tiếp tục di chuyển đoạn đường đất, và tốc độ cũng dần chậm , cho đến khi dừng một cơ sở quân sự dã chiến. Khác với những căn cứ dã chiến hoặc những quân khu, nơi thường bố trí một lượng lính canh nghiêm ngặt cùng các phương tiện cơ giới chuyên dụng, nhằm đảm bảo an cho tất cả những binh sĩ và chỉ huy trong khu vực cho tất cả các trường hợp, thì tại nơi khỉ ho cò gáy , chỉ một căn cứ nhỏ dựng bởi một tấm lều chuyên dụng, vài hệ thống thông tin trông vẻ đắt tiền, cùng ba đến bốn xe cơ giới hộ tống bên ngoài, binh lính canh gác cũng chỉ đếm đầu ngón tay. Một căn cứ đơn giản đến ngờ, và kể cả tên lạ mặt nào lỡ bước đặt chân đến nơi , thì chắc chắn câu đầu tiên chúng thốt lên, là tại một chốt chặn quân đội ở đây, mà là cái chỗ nghèo nàn địa chất giá trị gì để khai thác khoáng sản.

Gã tài xế chỉnh trang phục, sắp xếp những vật dụng cần thiết. Khác với những sĩ quan quân đội thông thường, những con sẽ luôn sống trong bộ quân phục của họ khi đang làm nhiệm vụ, gã mặc một áo blouse trắng cùng quân huy dòng chữ AMST ngực, và bên trong lớp áo mới là bộ quân phục của gã. Với cái phong cách ăn mặc như , gã nhiều lực lượng quân cảnh tóm đầu, và cũng nhận nhiều chỉ trích từ đơn vị, nhưng chừng nào thì vẫn tận nấy. 

Sau khi tất, gã tắt máy bước xuống xe, chuẩn tiến lều. Đôi giày lính nặng nề chạm xuống mặt đất, phát tiếng sỏi đá xào xạc mỗi bước chân. Con đường dẫn đến lều chỉ huy trải đầy sỏi, lồi lõm và phủ bụi, như thách thức bất kỳ ai giữ thứ thật sạch sẽ. Xung quanh, vài binh sĩ trong bộ đồ ngụy trang, s.ú.n.g trường đeo chéo vai, lặng lẽ tuần, họ thoáng liếc qua gã, giấu nổi sự cảnh giác tuyệt đối. gã chẳng bận tâm, chỉ khẽ nghiêng đầu như chào, tiếp tục bước , dáng vẻ ung dung. Đến lều chỉ huy, gã dừng . Bức màn cửa bằng vải bạt dày, sờn nhẹ ở các mép do gió bụi tại khu vực, khẽ đung đưa mặt. Gã hít một thật sâu, lồng n.g.ự.c phồng lên, như thể đang chuẩn tinh thần cho một khoảnh khắc quan trọng. Rồi, bằng một động tác nhẹ nhàng, gã đưa tay vén bức màn lên. Không chút do dự, gã bước qua ngưỡng cửa, hình cao lớn khuất dần lớp vải bạt, để phía một gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng sỏi đá lạo xạo chân những lính tuần tra.

Trái ngược với vẻ hoang sơ, bụi bặm của khung cảnh bên ngoài, nơi chỉ lùm cây thưa thớt và đất đá khô cằn, bước lều chỉ huy là một cú sốc thị giác, đúng hơn là lạc trung tâm điều khiển tối tân của tương lai. 

Không gian sáng dịu nhờ những màn hình công nghệ cao treo khắp tường vải, hiển thị bản đồ 3D, biểu đồ thời gian thực và hình ảnh sắc nét từ hệ thống vệ tinh nội mạng. Bên cạnh đó, dàn máy tính chuyên dụng hiện đại đang xử lý dữ liệu và dự đoán về thời gian thành của một thứ nào đó trong tích tắc, hòa cùng tiếng tít tít nhẹ từ bàn phím và quạt tản nhiệt. Hệ thống thông tin liên lạc, trái tim của lều, với đài thông tin mã hóa tiên tiến và dàn điện tín tốc độ cao, kết nối tức thời với các căn cứ xa hàng trăm kilômét, hiển thị tín hiệu nhấp nháy như một mạng lưới quét chuyên dụng. Không khí nơi sôi động như một tổ ong. Binh sĩ trong đồng phục gọn gàng di chuyển tấp nập, giữ liên lạc qua tai , giọng cương quyết, thì gửi điện tín mã hóa bàn phím, thì theo dõi hệ thống giám sát, nơi radar và cảm biến vẽ cảnh vị trí định vị, cũng như tất cả hệ thống khí tài tại khu vực đó.

“Báo cáo đồng chí Tham mưu, Trác Văn mặt!” Gã nghiêm, đưa tay lên đường gần nhất mũ, lòng bàn tay úp xuống, chếch về , chào.

“Đồng chí Văn, đến !” Tham mưu trưởng phía đầu , ông nghiêm, chào cấp .

Nói , ông dắt Văn , giới thiệu với những lính cấp của ông. Văn vui vẻ chào , duy chỉ một tỏ thiện mấy.

“Đống lý thuyết sáo rỗng đấy gì đáng để !” Gã lên tiếng.

“Đồng chí Từ, mong đồng chí hãy tôn trọng thành quả nghiên cứu của những đồng chí khác.” Ông lên tiếng.

Văn hướng mắt về phía lính lên tiếng chế giễu. Gã vẻ tên là Từ, theo những gì tham mưu trưởng . Gã trẻ, chỉ ngoài 35, mặc là bộ quân phục đặc trưng của một đơn vị nghiên cứu khác. Gã dáng đạo mạo, cùng mái tóc đen và con ngươi sâu thẳm, cũng quầng thâm đen tại mắt, cho thấy những năm tháng thức đêm rõ lý do của gã. Văn chỉ thở dài, vẫn là cái thở dài chán chường đặc trưng đó, thứ mà khiến cho cả hai bạn nhất của gã cũng lắc đầu ngao ngán khi thấy nó.

“Đồng chí Từ, mong đồng chí hiểu, hai viện của chúng khác biệt về chuyên ngành, nên thể nhiều thứ sẽ làm rõ. phân viện của chúng luôn luôn tôn trọng thành quả nghiên cứu của các đồng chí, nên chỉ mong thể nhận điều đó, hơn, kém.” Văn lên tiếng, trong khi hiệu cho tham mưu trưởng cần can thiệp. Các sĩ quan khác vẫn tiếp tục công việc của họ, vì chẳng ai thời gian để quan tâm đến những xung đột cá nhân về tiềm năng trong những phát minh của những đó.

Một tiếng “xì” đầy mỉa mai bật từ miệng Từ. Gã nhếch môi, nụ nửa miệng hiện lên, cùng với vẻ khinh khỉnh dành cho gã đồng chí đối diện. Trong môi trường quân đội, nơi kỷ luật thép và tinh thần tập thể khắc sâu từng thở, từng bước chân, nơi mỗi lính buộc gạt bỏ cái để hòa guồng máy chung, sự bất đồng cá nhân vẫn âm thầm tồn tại. Bộ quân phục xanh ô liu, với những đường may cứng cáp và quân huy lấp lánh, thể kiềm chế bản ngã của một con khi họ nhân dân, để hóa thành biểu tượng của sự thống nhất và trách nhiệm. khi chỉ còn những ánh mắt đồng cấp đối diện , đặc biệt là tại nơi kín đáo của lều chỉ huy , cái bộc lộ , vì ở đó, sự kiêu hãnh, lòng tự tôn, và cả những mâu thuẫn cá nhân vùng trỗi dậy.

“Tôi sẽ thẳng, đồng chí Văn! Những lý thuyết mà đồng chí và đám gọi là ‘bạn ’ vẫn sức rao giảng, thì vẻ cao siêu, nhưng rốt cuộc chỉ là một mớ sáo rỗng. Không vững trong bất kỳ mô hình thực tiễn nào, càng chỗ trong những phép tính nghiêm ngặt của lý thuyết dây. Và mặt ở đây hôm nay để tranh luận, mà để chứng kiến tận mắt cái ‘giai đoạn lịch sử’ mà đồng chí hằng tự hào. Để vạch trần tất cả, kể cả Quốc hội, rằng những gì đồng chí rêu rao bấy lâu chỉ là trò bịp. Một màn kịch vụng về nhằm tô vẽ cho thứ nghiên cứu hơn rác rưởi” 

Đồng chí tham mưu trưởng nóng mặt những lời khiêu khích đồng chí Văn từ đồng chí Từ. Kế hoạch đang diễn , thứ đang chuẩn triển khai, thứ xây dựng nền tảng hạt Thema, một loại hạt “ma pháp” , chính là do đích ông ký duyệt. Việc một sĩ quan cấp lên tiếng chỉ trích công khai công nghệ mới , gì khác một cú tát thẳng mặt ông. Đồng thời gián tiếp quy chụp vị tham mưu là một tên bất tài vô dụng và thiếu khả năng kiểm định dự án khi ký duyệt. Ông tính lên tiếng, nhưng một bàn tay khác đặt lên vai của ông, như thể hãy để việc cho đó.

“Vô nghĩa và rỗng tuếch , hôm nay mới !” Một giọng vang lên từ phía

Một gã đàn ông khác tới, trông trạc tuổi với Văn, nhưng nhỏ con hơn gã. Gã tên là Teach “Tea” Kwok, một công dân nước sở tại nhưng mang hai quốc tịch. Gã sở hữu một tông giọng đặc trưng của dân vùng núi phía bắc, dù một phần trong đó pha lẫn với giọng của sống nhiều năm từ một quốc đảo phía nam. Trong bộ vest đen trang trọng và đắt tiền, gã bước từng bước đến chỗ Văn đôi giày da thượng hạng. Dù trông như gần 60, gã gần như chẳng bất kỳ một vết nhăn nào, như thể năm tháng bao giờ trải qua con . Gã , đánh nhịp, và thứ toác từ gã khác hẳn với khí chất uy nghiêm của tất cả những lính nơi đây. Có thể , nếu gọi căn cứ dã chiến là một chuỗi lịch sử phổ biến, thì gã chính là một dị điểm mà ai hiểu . Đồng chí Tù thấy dáng vẻ của gã, cũng chẳng tiếp tục, vì hai dập một, kết quả chẳng bao giờ là .

“Tớ tưởng đang trốn lui trốn lủi ở xó nào chứ, Trà? Không! Nói đúng hơn là Trà ‘phản quốc’ nhỉ?” Văn lên tiếng, và câu đầu tiên thở từ miệng gã là một câu đùa cợt nhả cho bạn .

“Đấy gọi là phản quốc, đấy gọi là để trở về! Mà , tớ vẫn giữ quốc tịch ở đây đấy!”

“Văn vẻ!”

Đồng chí Tham mưu trưởng lặng lẽ quan sát. Dù cần , ông cũng thể thấy bao quát cuộc trao đổi căng thẳng pha chút tình giữa Văn và Teach. Với sự nhạy bén của một chỉ huy lão luyện, ông nhận mối quan hệ phức tạp của họ và khéo léo chọn cách im lặng, chiếc áo quân phục phẳng phiu khẽ lay khi ông bước về phía các binh sĩ cấp

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bau-troi-hai-mat/chuong-0-khoi-dau-cho-lich-su-cua-mot-khoi-quoc-gia-phan-1.html.]

Ở đó, khí vẫn sôi động như tổ ong. Mấy lính trẻ mồ hôi nhễ nhại kiểm tra thiết , ghi báo cáo, điều chỉnh bộ đàm, trong khi ông đặt câu hỏi ngắn gọn, gật đầu công nhận sự tận tụy. Những màn hình lớn xung quanh thì liên tục tuôn trào dữ liệu, gồm những hình ảnh vệ tinh sắc nét, các báo cáo từ vùng biên giới, cùng những dòng thông tin về tiến trình của công việc. Tất cả những điều đó, từ chi tiết nhỏ nhất, cho thấy căn cứ đang ở giai đoạn cuối cùng của khâu chuẩn , sẵn sàng chờ lệnh hành động. Tham mưu trưởng, như một nhạc trưởng tinh tế, giám sát thứ, đảm bảo lệch bất cứ một nhịp nhạc nào.

“Khi hệ thống triển khai, đây sẽ là lớp phòng thủ cho đất nước. công nhận, chỉ dựa đống lý thuyết đó, mà tạo thứ .” Văn lên tiếng.

“Anh đây là nhất mà! Nói chứ, lý thuyết về hạt Thema của Theresis là một bước tiến lớn! Còn tớ chỉ vũ khí hoá nó thôi, như cách từng làm.” Teach đáp .

“Báo cáo! Hệ thống công sự tất khâu hiệu chỉnh, chuẩn giải phóng nền hạt!” Một viên sĩ quan liên lạc thông báo.

“Tiến hành giải phóng nền hạt!” Tham mưu trưởng hô to.

“Rõ!”

Trong gian căng thẳng đến nghẹt thở của lều chỉ huy, ánh sáng nhạt từ màn hình lớn hắt lên những khuôn mặt đanh của các sĩ quan, mỗi dán chặt mắt biểu đồ phần trăm đang nhích lên từng chút, từng chút một. Những con màn hình, thứ đang biểu thị lượng hạt ma pháp đang lan tỏa, di chuyển chậm rãi, mỗi phần trăm tăng thêm là một bước tiến gần hơn đến khoảnh khắc lịch sử. Không một tiếng động, chỉ tiếng tít tít của máy móc và những thở gấp gáp vì căn thẳng. Tất cả đều chăm chú theo dõi từng chi tiết. Đảm bảo rằng các thông đều định, cũng như sẵn sàng phát hiện bất kỳ sai lệch nào, vì chỉ một đổi nhỏ cũng thể phá hủy thứ. Cả căn phòng như nín thở, thời gian dường như ngưng đọng, tất cả chờ đợi giây phút lớp khiên thiện, đánh dấu bước ngoặt đổi vận mệnh đất nước mãi mãi.

Tuy , một lính tại bàn liên lạc bất ngờ hét lên, đồng thời chuông báo động bỗng dưng vang lên ngừng.

“Bình Nhưỡng khai hoả!”

“Cái gì? Chúng đơn phương khai chiến ?” Tham mưu trưởng bất ngờ.

“Mục tiêu?”

“Đang xác minh, nhưng mã là H.N!”

“Hệ thống bao nhiêu phần trăm?” 

“Báo cáo, chỉ 30%!” 

“Báo cáo, một đầu đạn hạt nhân khác khai hỏa từ hạm đội Thái Bình Dương, mục tiêu là mã hoá là H.M!

“Mất bao lâu để đạt 80%?”

“Báo cáo, cần 20 phút!”

“Báo cáo, hệ thống phòng thể đánh chặn!”

“Báo cáo, quân thất bại!”

“Báo cáo, chuẩn va chạm 3 phút!”

Ngay lúc , khí chỉ nổ tung vì những báo cáo liên tục về việc vũ khí hạt nhân khai hỏa và nhắm đất nước yêu chuộng hoà bình , mà còn bởi cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong mắt đồng chí Từ. Gã lao tới, tay túm chặt cổ áo Văn, siết mạnh đến nỗi vải áo blouse kêu lên rẹt rẹt. Khuôn mặt của gã đỏ rực, từng mạch m.á.u nổi rõ trán. Gã gầm lên, gọi Văn là tên phản quốc khốn kiếp, khi dám đặt vận mệnh của cả một quốc gia, một dân tộc thứ công nghệ ma pháp mơ hồ, hơn gì một canh bạc điên rồ. Đột nhiên, gã buông cổ áo, nhưng chỉ để tung một cú đ.ấ.m trời giáng mặt đồng chí mắt, khiến những sĩ quan xung quanh sững sờ. Văn loạng choạng, m.á.u rỉ từ khóe môi, nhưng Từ dừng . Từ chỉ thẳng Văn, hét rằng nếu vì mấy tháng , tên khốn dùng lời lẽ xảo trá thuyết phục Quốc hội chấp thuận cái dự án điên rồ , thì dân tộc bên bờ vực diệt vong như hôm nay. 

“Sau ngày hôm nay” Gã rít qua kẽ răng, nặng từng chữ. 

“Lịch sử thế giới sẽ khắc tên mày, một tên phản quốc dám đem cả dân tộc làm chuột bạch cho thứ công nghệ ngoại bang mơ hồ!” 

Đồng chí Từ giơ nắm đ.ấ.m lên, sẵn sàng tung thêm một cú nữa, nhưng Tham mưu trưởng lao tới, ôm chầm lấy gã từ phía , siết chặt để ngăn cơn cuồng nộ. Các sĩ quan khác c.h.ế.t lặng, ai dám thở mạnh, trong khi tiếng gầm của Từ vẫn vang vọng, càng làm khí thêm phần căng thẳng.

Chỉ vài phút tiếng rít chói tai, quả tên lửa đầu tiên nổ tung ngay giữa bầu trời của thủ đô. Một thứ ánh chớp trắng lóa lên như thiêu rụi thứ, tiếp đó là cột khói hình nấm khổng lồ che khuất cả ánh mặt trời. Chưa đầy một nhịp thở, một vụ nổ thứ hai làm rung chuyển thành phố sầm uất nhất cả nước, để một cột khói khác. Sóng xung kích từ cả hai vụ nổ lan tỏa dữ dội, cuốn theo tất cả. kỳ lạ , chúng dường như điều khiển, khi dừng chính xác ở ranh giới các quốc gia láng giềng, vượt qua dù chỉ một mét. Đồng thời, mật độ ô nhiễm hạt nhân tăng vọt, khiến các thiết đo lường kêu lên inh ỏi khi tắt ngấm. Mọi thiết vận hành tầng bình lưu trong khu vực đều xóa sổ . Vậy là gần 120 năm, thế giới run rẩy sức mạnh kinh hoàng của vũ khí hạt nhân, và ngày hôm đó, thời gian dường như ngừng trôi. Một quốc gia từng gọi là “tiềm năng phát triển vượt bật” giờ đây chỉ còn là lịch sử. 

-Một thành phố kinh tế thuộc trung ương nào đó, ngày 4 tháng 12 năm 2065-

“Hôm qua, chúng là ba tiếng rời rạc giữa biển lửa lịch sử.

Ba dân tộc, ba biên giới, ba vết thương.

bây giờ, chúng cạnh

Không còn là ba quốc gia riêng lẻ, mà là một khối gắn kết bằng máu, bằng trí tuệ, bằng những năm tháng kháng cự và dựng xây.

Chúng nhập để trở thành một cỗ máy, mà để tạo nên một tầm

Một liên minh chính phủ sinh từ bàn cờ địa chính trị, mà từ trái tim của những còn sống trong chia cắt.

Hôm nay, chúng tuyên thệ: giữ gì cho riêng : lực, trí, tâm, dành trọn cho tương lai của Liên minh Vienakamlos nền tảng của một liên minh trong lịch sử.

Không chỉ là sự hợp tác của ba quốc gia, mà là một biểu tượng chính trị mới:

Nơi công lý còn là một khẩu hiệu, mà là nguyên tắc sống.

Nơi nhân dân chỉ là đối tượng thụ hưởng, mà là chủ thể sáng tạo.

Nơi , dù là pháp sư thường, đều bước cùng một bầu trời công bằng.

Chúng cầu xin lịch sử.

Chúng nên nó.

Và chúng sẽ đợi thế giới công nhận, mà bắt nó lắng …”

Gã đàn ông trong bộ sơ mi xanh và quần tây đen khẽ nâng tách cà phê sáng, hớp một ngụm nhỏ, vị đắng thơm lan tỏa nơi đầu lưỡi, trong khi đôi mắt lướt qua màn hình khổng lồ treo giữa quảng trường, nơi lời phát biểu của tân chủ tịch nước vẫn vang vọng, hùng tráng, khi thống nhất cả ba quốc gia ngọn cờ của Liên minh. Gã ngả ghế, để những tia nắng đầu tiên lùa qua kẽ lá của hàng cây bên đường, mơn man gò má. Một cảm giác thật ấm áp và dịu dàng. Hít một thật sâu, gã cảm nhận mùi hương đặc trưng của thành phố mang tên , mùi của sự nhộn nhịp, mùi của những bữa sáng vội vã, và hết là mùi vị cảm xúc của những con nơi đây. 

Bây giờ là sáu giờ ba mươi sáng. Không khí bớt cái se lạnh của bình minh, đó là ấm nhè nhẹ, cho thấy thành phố mới thức giấc, vươn vai trong ánh vàng rực rỡ. Gã nhắm mắt, để những âm thanh của cuộc sống ùa tâm trí. Từ xa, tiếng động cơ ô tô gầm gừ, hòa cùng tiếng lách tách nơi ống bô của những chiếc xe máy cũ kỹ từ nhiều thập niên , tiếng bước chân nhộn nhịp của dòng tấp nập nơi những góc phố, và cả tiếng rộn ràng của những khách du lịch đang dạo bước vỉa hè. Hôm nay vẫn như thường lệ, tuyến đường mang tên vị vua hùng , mỗi bước chân vỉa hè, mỗi tiếng bên quán nước, mỗi ánh mắt trao giữa dòng hối hả, đan xen cùng với với đủ thứ ngôn ngữ lạ lẫm của những nhóm ngoại quốc. Tất cả đều hoà hợp , tạo nên một bản giao hưởng bất tận, và chiến tranh dù ác liệt cũng chẳng thể bẻ gãy nhịp sống nơi đây. Gã mở mắt, dòng ô tô chảy trôi tuyến phố, mỉm . Súng đạn thể gào thét ở đó ngoài biên giới, nhưng ở đây, trong lòng thành phố mang tên vị chủ tịch nước kính yêu, nhịp sống vẫn đập mạnh, bất khuất, khác gì trái tim của một dân tộc chẳng bao giờ chịu cúi đầu.

Rồi gã lia mắt về phía lan can. Từ góc lan can ban công tầng hai quán cà phê , bồn cây thảo khẽ đung đưa, lá xanh mướt rung rinh như đang hòa nhịp với làn gió đầu đông đang kéo đến. Ánh nắng nhè nhẹ rải xuống, lấp lánh từng phiến lá cắt tỉa gọn gàng, bóng loáng, như lau sạch khỏi sương đêm. Thân cây mảnh nhưng rắn rỏi, vươn thẳng, một vết gãy, mang sức sống mãnh liệt của thứ cỏ cây học cách vững giữa bao biến động. Những dây đèn Giáng sinh nhỏ xinh quấn quanh, lấp ló ánh vàng,  điểm tô cho vẻ kiêu hãnh thầm lặng của chúng. Rồi bất chợt, một cơn gió mạnh từ nhánh sông chính của thành phố thổi tới, cuốn theo nước mát lạnh. Lá cây xào xạc, nhưng cành chẳng hề lung lay. 

Gã trầm ngâm, thầm nghĩ. Có vẻ những năm tháng trôi qua, vị chủ tiệm cà phê chăm sóc cho chúng , tạo nên một bộ rễ khoẻ mạnh. Khi mà rễ của chúng, ẩn sâu trong lớp đất đen mịn của bồn, đang bám chặt lấy nền đất giàu dinh dưỡng, như những sợi dây đang neo giữ cả một quốc gia hùng mạnh. Gã bật , một nụ hạnh phúc bao nhiêu năm tĩnh lặng. Những cái cây nơi lan can , chúng những oai phong, hùng dũng, mà còn tỏa thứ khí thế bất khuất, sẵn sàng đương đầu với gió bão, dù là cơn bão thật những sóng gió vô hình của thời cuộc.

Bất chợt, một tiếng “cộp cộp” quen thuộc vang lên từ nơi xa, khi những tấm sàn gỗ sang trọng nhịp cùng với đế giày thượng hạng cứng cáp. Âm thanh càng to dần, to dần, như thể đang thu hút ánh từ những vị khách đang tận hưởng khí êm dịu nơi đây. Và nó dừng , ngay tại chỗ của gã. Gã cần , cũng ai đến, nên đó, gã vẫn dán mắt màn hình LED to lớn của trung tâm thành phố phía đối diện. Tiếp đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên khi một đàn ông tinh tế kéo ghế, nối tiếp là một tiếng phịch của đệm khi khởi đầu ngày mới bằng một vị khách tầm.

“Theresis, đến trễ quá đấy!” Gã lên tiếng.

“Cậu hẹn bảy giờ, và đến sớm mười phút!” Gã đàn ông với đôi mắt đỏ lòm và mài tóc trắng trong bộ trang phục lịch sự gồm sơ mi đen và quần tây kem nhẹ nhàng phản bác , khi cảm ơn cô bé phục vụ vì ly cà phê sáng.

“Anh bắt chờ, nghĩa là đến trễ!” Gã thả một câu đùa về phía lên tiếng, hớp nhẹ một ngụm cà phê.

“Văn đến Teach?” Theresis hỏi, phớt lờ câu đùa cợt của Teach.

Teach chẳng vội đáp, mà đó, gã khẽ nghiêng đầu, ánh mắt liếc về phía phụ nữ phía , đang lặng lẽ theo dõi bản tin sáng chiếc smartphone hiện đại và lấp lánh ánh kim. Âm thanh từ thiết , dù nhỏ và điều chỉnh để làm xáo trộn gian chung, vẫn rõ nét. Từng lời trong bản tin vang rõ, và len lỏi đến tai hai gã trung niên tuổi xế chiều .

“…Hôm nay là ngày thứ ba trong chuyến thăm của phái đoàn ngoại giao Vienakamlos đến Chainin. Dù trong lịch sử cả bốn nước đều quan hệ em đoàn kết, nhưng đây là cuộc gặp đầu tiên khi chính phủ các quốc gia liên minh hoặc tái cơ cấu …” Bản tin nêu rõ.

Theresis nhướng mày một cái, ngã dựa lưng lên ghế, ngắm sắc trời trong xanh. Gã nháy mắt nhẹ, một lớp trường ma thuật hiện lên, bọc lấy con ngươi đỏ thẫm của gã. Dưới con mắt , gã thể thấy rõ nét lớp trường khiên ma pháp đỏ nhạt, thứ đang thoát ẩn thoát hiện bầu trời của thành phố.

“À, bảo hôm thực nghiệm, Văn đ.ấ.m ?” Theresis trầm ngâm quan sát bầu trời một hồi, mới lên tiếng

“Ừ, một thằng nhóc quá khích thôi, nhưng cu cũng kỷ luật. Với vẻ Văn cũng chẳng quan tâm thằng nhóc lắm. Mấy thằng nhóc nhận làm vì bố nó làm to mà.” Teach hớp tiếp một ngụm cà phê, thở một câu mỉa mai.

ở đó hôm đấy, để thấy cái mặt của thằng nhãi con đó. Nó sốc cực, như thế đầu thấy quỷ . Nhớ , vẫn còn thầy hài. À còn Văn, thì cái kiểu chán đời của đáng đ.ấ.m lắm.” 

Cả hai im lặng một lúc, chỉ , như thể đang cố kìm nén một điều gì đó trong lòng. Một phút, hai phút, từng phút trôi qua, và vẻ thứ chạm đến ngưỡng giới hạn. Cả hai bật giữa quán cà phê. Cả hai một hồi, hự một tiếng, để lấy vẻ trầm tĩnh của các quý ông tuổi vốn , khi hiệu xin những khác xung quanh.

“Vậy chỉ cần 50% là đủ để chặn một vụ tấn công hạt nhân?” Theresis bắt đầu , giọng gã nghiêm túc hơn khi những việc quan trọng.

“30%!”

“Tốt hơn so với tính toán. Tuy , thứ đấy vẫn chỉ là ma pháp nhân tạo, dù cố nghiên cứu và phát triển đến mấy, thứ cũng chỉ tiệm cận đến một pháp sư hạng trung!”

"Tôi nghĩ thế !” Teach bắt đầu phản bác.

“Thema là một trò đùa của tạo hoá. Cái kiểu đùa mà chỉ những ai liều mới dám chơi tới cùng. Và thẳng luôn, thể đó với mớ phương trình xoắn não, nhưng khiến nó hoạt động ngoài , là với Văn." Gã vẫn tiếp tục.

“Vậy nó còn làm gì?” Theresis chằm chằm gã đối diện một phút im lặng.

“Thanh lọc bộ khu vực ô nhiễm phóng xạ! Sau khi phóng các thiết đo lường lên , thì kết quả sự đổi.”

“Toàn bộ?” Theresis trợn tròn mắt, như tin những gì .

"Văn cũng phản ứng y thế! Anh còn khẳng định chắc nịch rằng dạng năng lượng chỉ khả năng hạn chế sự lan truyền của phóng xạ, dựa các thông thử nghiệm đó. ngờ , khi mật độ hạt Thema đạt ngưỡng đỉnh, thì bụp! Mọi thứ như tái cấu trúc cấp vi mô. Bầu trời thủ đô hôm đó dự báo là ngang với INES cấp 7 đấy. lập tức chuyển thành khu an chỉ mười hai phút. Anh hôm đó vui cay thế nào . Đặt mua một đống thiết lọc tiên tiến, máy cô đặc chất thải dạng drone, cả container boron hóa, giờ thì kho như đồ cổ."

Gã ngoại quốc tóc trắng chỉ thể trầm ngâm trong tĩnh lặng, ngả ghế. Gã hướng cặp mắt lên bầu trời quang, nhắm , nhằm cố gắng lý giải những điều ngoài ước tính mà bản khi xây dựng bộ lý thuyết. Có lẽ chính gã, khám phá thứ sức mạnh nhân tạo , cũng ngờ đến những tiềm năng còn ẩn giấu trong thứ hạt li ti màu đỏ thẫm .

“Vậy nó còn làm nhiều hơn những gì chúng !” 

“Chính nó! Chúng thấy nó rung, đổi mật độ photon theo nhịp sinh học, tự điều chỉnh phổ hạt theo từng loại vật chất tiếp xúc. Thứ đó còn quá nhiều bí ẩn, và thể, thể, nó lớn hơn cả cái khung lý thuyết mà cả ba chúng đang cố gắng nhét ."

Nói , cả hai gã đàn ông lặng lẽ, tách cà phê mặt nguội , khói mỏng manh chẳng còn để thể tan khí. Rồi làn gió đầu đông lùa qua, mát lành, cuốn theo mùi hương nhè nhẹ của lá khô và khói xe xa xa, khẽ chạm tóc mai, những nếp áo của cả hai. Teach ngả , lướt xuống dòng tấp nập phố, nơi những chiếc xe máy lách qua , tiếng còi ô tô xen lẫn tiếng rộn ràng. Một bà cụ bán bánh mì đẩy xe qua góc đường, bánh xe kêu lạch cạch, như nhịp đập đều đặn của một thành phố chẳng chịu ngừng nghỉ. Gã mím môi, tay vô thức siết nhẹ mép bàn, hình dung về những ngày tháng phía

Theresis, đối diện, khẽ nghiêng đầu, dán chặt lớp khiên ma thuật trời cao. Một cơn gió khác lùa qua, làm lay động sợi dây chuyền bạc khắc hình quốc huy của một vùng đất tan rã của gã. Một nhóm trẻ con chạy ngang qua vỉa hè, tay cầm những quả bóng bay sặc sỡ, tiếng trong trẻo vang lên, nhưng ánh mắt gã vẫn rời khỏi chân trời . Gã cố hít sâu, lướt nhẹ ngón tay mép tách cà phê, như đang vẽ nên những nghiệm thức vô hình của thứ công nghệ ma pháp bí ẩn

Cả hai đều hiểu rõ một sự thật mắt, mà chỉ hai, thể cả cái gã đang trình bộ mặt thảo mai tại Chainin cũng hiểu: Thema, Vienakamlos, ma pháp, ngoại giao, tất cả đều là những gì cần thiết cho tương lai phía . Thema sẽ là tương lai, nhưng nếu chỉ một hoặc hai quốc gia thì đủ, nhất là trong tình thế đám da trắng đang tăng cường đẩy mạnh nghiên cứu những thế hệ vũ khí hạt nhân kiểu mới, nhằm áp đặt quyền lực mềm nên các quốc gia Á Đông .

Loading...