2.
Tối hôm đó vì tiếp khách nên khi về nhà hơn 10 giờ, lúc dừng xe, thấy một tầng. Dưới ánh đèn, đó đầu . gương mặt tái nhợt trở nên bắt mắt.
Đỗ xe xong, bước tới: “Sao tới đây?”
Anh nhíu mày: “Em sẽ chịu trách nhiệm với , lẽ nào hối hận ?”
Lúc mới để ý chân một cái vali. A, đúng là sợ lạ chút nào, còn chuyển đến nhà luôn . Thấy gì, tự xách vali lên: “Hối hận cũng muộn .”
Chúng cùng thang máy, giải thích: “Nhà đang sửa, cho tá túc chỗ em một thời gian nhé.”
Tôi chẳng gì, lý do cũng tạm . Có thể vì thái độ quá hờ hững, nhướng mày: “Em tin ?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , vội vàng gật đầu: “Tin, tin.”
Tin cái đầu , làm gì chuyện trùng hợp đến , mới quen mà nhà sửa.
“Sẽ ở .”
Ý gì? Anh định trả tiền thuê nhà ?
Anh mỉm , bất ngờ cúi xuống, thì thầm bên tai : “Tôi sẽ để em thiệt .”
Tôi sững , thẳng dậy , nhẹ nhàng tiếp: “Dù thì em cũng khá thích mà.”
“Tôi thích khi nào?” Anh thể im miệng giùm . Tôi lườm một cái.
Anh nhướng mày, tỏ hài lòng, như thể làm mà nhận. Chẳng lẽ thật sự từng thích ? nhớ gì cả.
Anh ấm ức : “Lần sẽ ghi âm .”
Là video? Hay là ghi âm? Hai cái đó khác đấy nhé.
3.
Tối hôm đó, tìm hiểu sơ qua về một chút, tên là Lục Thiếu Mại, bằng tuổi .
Khi đang dọn hành lý, thấy trong vali của đến một phần tư là t.h.u.ố.c men. Nhìn gương mặt tái nhợt , bắt đầu lo lắng. Tôi hỏi: “Anh bệnh ?”
Anh trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục dỡ đồ ngoài.
Anh vẻ OCD nhẹ, đồ đạc trong vali sắp xếp ngăn nắp, mà dỡ vẫn sắp xếp cẩn thận nữa.
Anh cầm một đống quần áo, ngẩng đầu hỏi : “Tôi ở phòng nào?”
Căn nhà khá lớn, ba phòng, ở cũng . mà, cứ tưởng sẽ ở cùng chứ.
Tôi chỉ đại một hướng, nhưng chẳng để ý, xách đồ thẳng về phía phòng ngủ chính. Đi vài bước, đầu . Tôi vẫn còn lo lắng chuyện bệnh gì đó nên : “Cơ thể chứ?” Dù gì thì nhiều t.h.u.ố.c như , ai mà nghĩ ngợi chứ.
Anh vài giây, dường như chợt hiểu đang nghĩ gì, gương mặt trắng bệch bỗng nhiên ửng đỏ, lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống như thể đang tức giận, giọng cũng lớn hơn một chút: “Tôi bệnh tình dục!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hậm hực phòng ngủ phụ thì áy náy. Anh tức đến mức thèm ngủ cùng nữa .
Tôi dựa cửa cất quần áo tủ, giải thích: “Tôi ý đó, …”
Anh đầu , lạnh lùng cắt lời : “Em chính là ý đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bau-troi-day-sao-khong-bang-em/chuong-2.html.]
Tôi nhất thời nghẹn lời. Được , đúng là nghĩ thế thật, nhưng Lục , cũng cần vạch trần chứ.
Tôi bước lên giúp dọn đồ, đầu ngón tay chạm ngón tay lạnh buột của thì đột nhiên nắm lấy , : “Chu Mạn Ngữ, hút thuốc, uống rượu, thói quen , cũng bệnh truyền nhiễm.”
vẫn lý do vì uống thuốc. Mà thôi, mấy câu cũng đủ , dù cũng ý định kết hôn với .
Tôi chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi .”
Anh buông tay , tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của .
Hình như làm nghề gì, nhưng sáng hôm . vì còn dậy sớm hơn cả . Khi vẫn còn đang ngủ, gõ cửa phòng . Tôi vui mở cửa, hỏi : “Gì thế?”
Tôi mặc mỗi cái áo hai dây, ánh mắt dừng xương quai xanh của , nơi vẫn còn vương vết tích do để đêm đó. Đừng vẻ nho nhã thư sinh, chứ giường thật sự hoang dã.
Trong lúc luống cuống chỉnh tóc để che , di chuyển ánh mắt, bình tĩnh : “Tôi nhờ em chở một đoạn.”
Tôi thấy vành tai ửng đỏ, chà, cái vẻ điềm tĩnh thường ngày cũng chỉ là giả vờ thôi. Tự dưng thấy tâm trạng hơn hẳn, liền bảo chờ một lát.
Khi khỏi phòng, ăn mặc chỉnh tề. Anh là kiểu ưa sạch sẽ, áo quần phẳng phiu, tóc một sợi lệch, giày chân còn như mới.
Khuôn mặt vẫn trắng bệch, trông thì yếu ớt, nhưng , ... Rất mạnh.
Tôi đột nhiên thấy mặt nóng bừng.
Anh ghế phụ, đưa tay chạm miệng điều hòa, hỏi: “Nóng ?”
Tôi vội vàng lắc đầu. Anh đầy nghi hoặc: “Vậy mặt em đỏ ?”
Tôi lườm một cái, cáu kỉnh đáp: “Phải, nóng đấy, chẳng lẽ yếu quá nên cảm nhận ?”
Tôi vặn điều hòa lên mức to nhất, gió lạnh thốc khiến rùng , nhưng vẫn cố chấp giảm nhiệt độ xuống.
Trên mặt bỗng nở nụ chẳng đắn chút nào, : “Tôi yếu , chẳng lẽ em ?”
Gió lạnh thốc mặt, mà vẫn cảm thấy nóng ran. Tôi nhất thời cứng họng, chỉ thể trừng mắt lườm một cái.
Gặp đèn đỏ, bất ngờ nắm lấy tay , cúi đầu khẽ: “Thật thể chứng minh nữa, dù hôm đó em cũng uống rượu.”
Tôi thực sự khâu miệng , nhưng chẳng thể thốt nổi một lời, chỉ thể đỏ bừng mặt . Anh nghiêng , khẽ hôn lên khóe môi , vẫn phảng phất hương bạc hà nhàn nhạt.
Tôi nên nghĩ đến Thẩm Hạ, nhưng gương mặt đáng ghét của bất ngờ hiện lên trong đầu . Bản năng khiến cúi đầu né tránh, đôi môi của Lục Thiếu Mại rơi xuống sống mũi .
Anh tưởng hổ, khẽ : “Đèn xanh .”
Lục Thiếu Mại làm việc trong một viện nghiên cứu. Khi xuống xe, đồng nghiệp lái xe ngang qua, chắc trông thấy nên hạ cửa kính chào hỏi. Là một đồng nghiệp tuổi, khuôn mặt tràn đầy yêu thương, : “Tiểu Lục bạn gái ? Sao đưa đến chỗ làm để làm quen?”
Những như hình như đặc biệt quan tâm đến chuyện tình cảm của hậu bối, mấu chốt là đều quan tâm thật lòng. Lục Thiếu Mại vẻ lười giải thích, mà mặt phủ nhận: “Để mấy hôm nữa .”
Đồng nghiệp vẫn buông tha: “Sao thế? Sợ cướp mất ?”
Lục Thiếu Mại khẽ , liếc qua cửa kính xe. Tôi chỉ tìm cái lỗ nào chui xuống cho , trời ơi, hổ c.h.ế.t mất! Lần nhất định dán phim cách nhiệt, che hết cho ai !
“Cô ngại.”
Nhìn vẻ mặt cưng chiều của , cái mặt già của nhịn mà đỏ lên.
Đồng nghiệp trong xe haha, dám nán thêm giây nào, lập tức khởi động xe đầu chạy mất.