“Ồ.” Tôi cúi đầu, uống một ngụm nước.
“Ôi chao tiểu thư, đây là nước từ tối qua đó…” Dì Vương lập tức giật lấy cốc nước: “Nó lạnh tanh , uống cho sức khỏe …”
Buổi chiều, nhận điện thoại của , bà bảo bà tham dự một buổi tiệc xã giao buổi tối.
“Mẹ, bao giờ bố mới về? Đã ba tháng đấy.”
Giọng vẻ vội vàng: “Vài ngày nữa về , bữa tiệc tối nay con nhất định đừng đến muộn, thiệp mời bảo Trợ lý Lưu gửi đến căn hộ cho con chiều nay. Dạo con học tập với thầy Lục cho , giữ mối quan hệ, cố gắng năm thi đậu nghiên cứu sinh của thầy . Mẹ đầu của nghiên cứu sinh của thầy đều .”
Tôi hiểu đột nhiên nhắc đến chuyện , hơn nữa những thứ Lục Minh dạy cũng là kiến thức ôn thi nghiên cứu sinh: “Mẹ, gì…”
Kết quả bà vội vàng cúp máy.
Buổi chiều, nhận thiệp mời, đó ghi lượng khách mời là hai .
“Trợ lý Lưu, cùng ?”
Trợ lý Lưu lắc đầu: “Tiểu thư, còn công việc cần tăng ca xử lý, e là thể cùng cô . Đây là một buổi tiệc chính thức, cô thể tìm một bạn cùng.”
Buổi tối khi ngoài, dặn Dì Vương: “Tối nay dì cứ làm phần cơm của dì và Lục Minh thôi.”
“Tiểu thư cùng thầy Lục ?”
Tôi lắc đầu.
Đến địa điểm tổ chức tiệc, theo lời dặn dò của , đại diện cho bố gặp một Phó Tổng Giám đốc của một công ty thương mại điện tử nổi tiếng.
Trước đó Trợ lý Lưu gửi tài liệu liên quan đến đồ chơi của công ty chúng qua email cho ông . Lần ông đang công tác ở Phù Thành, ngày mai sẽ rời , bố thể về kịp, vì nhất định gặp ông tối nay.
Một hợp tác, chỉ cần gặp mặt trực tiếp sẽ dễ dàng trao đổi hơn nhiều so với qua video từ xa.
ngờ, gặp Trịnh Vũ ở đây.
Đã ba tháng gặp, chú Trịnh hiện đang bệnh, trông vẻ tiều tụy hơn nhiều.
Anh thấy , chủ động bước tới: “Lâm Dao…”
Lần dù vô lý chỉ trích , nhưng cuối cùng cũng Lục Minh chặn họng đến mức nên lời, chẳng chiếm ưu thế nào, thở dài.
“Sức khỏe của chú Trịnh đỡ hơn ?” hỏi.
“Lúc lúc . Ông chịu phẫu thuật, nên chọn điều trị bảo tồn, khá đau đớn.” Anh khổ: “Mẹ bận chăm sóc ông , cũng rảnh lo công ty, nên hôm nay phái đến.”
“Tôi đến thăm chú một thời gian , thấy tinh thần vẫn , để một thời gian nữa ghé qua thăm chú.”
Anh cố nặn một nụ , “Được.”
“Vậy, tạm biệt.” Tôi chuẩn rời .
“Khoan .” Anh đột nhiên kéo tay .
Tôi nghi hoặc đầu, hít một thật sâu, như thể đang lấy hết can đảm.
“Lâm Dao, luôn … lời xin với em.”
Tôi : “Xin vì chuyện gì? Xin vì bỏ rơi trong đám cưới? Xin vì nghĩ xúi giục mạng mắng yêu? Hay còn điều gì khác xin ?”
Anh sững : “Anh…”
“Trịnh Vũ,” thở dài: “Tôi chấp nhận lời xin của , nhưng những chuyện, gây tổn thương thì nó vẫn là tổn thương. Tôi chấp nhận xin , nhưng chọn tha thứ cho . Hai công ty chúng vẫn là đối tác , bố chúng vẫn là bạn bè , nhưng và ,” ngừng : “Sau chuyện , chúng còn là bạn nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bat-tho-bo-vao-hang/chuong-13.html.]
“Lần đó thực sự hiểu lầm em,” vội vàng kéo tay : “Lúc đó quá xúc động, nghĩ kỹ thì em quả thật là sẽ làm những chuyện như . Thật liên lạc với em, là vì cảm thấy còn mặt mũi nào gặp em nữa. Anh làm quá nhiều chuyện sai, cầu hôn em, hối hận ngay trong đám cưới, còn chạy đến căn hộ chặn em, thực sự cảm thấy là một thằng khốn nạn…”
“Ối trời!” Giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên giữa đám đông, “Ai đây? Lôi kéo bạn trai của khác, bấy nhiêu năm mà hổ hả?”
Động tác của Trịnh Vũ khựng , cau mày qua.
Là Tôn Nghệ và Hề Hoàn Hoàn.
Hề Hoàn Hoàn mặc một chiếc váy hội màu trắng bạc, tóc búi tinh xảo, đeo một chuỗi vòng cổ kim cương, toát một mùi vị đắt tiền.
Không ít sang .
“Hoàn Hoàn?” Trịnh Vũ ngây : “Sao em…”
“A Vũ, và Lâm Dao đang làm gì ?” Hề Hoàn Hoàn , khóe mắt đỏ hoe.
Trịnh Vũ lập tức buông tay : “Anh làm gì cả, em đừng hiểu lầm, …”
“Trịnh đại công tử,” Tôn Nghệ khoanh tay: “Đương nhiên làm gì, nhưng nghĩa là khác làm gì .”
Nói , cô liếc đầy ẩn ý.
Khóe miệng nhếch lên, đáp lời.
“Ôi chao, đây là Lâm đại tiểu thư ? Sao…” Lời còn dứt, cô trố mắt : “Cô làm gì thế?”
Tôi kéo một chiếc ghế qua, ung dung xuống, bắt chéo chân: “Đứng mỏi chân , xuống cãi .”
Tôn Nghệ và Hề Hoàn Hoàn nghi ngờ .
“Ai, ai cãi với cô? Tôi hỏi là Trịnh Vũ…”
“Ồ, thì .” Tôi : “Anh đang ở đây ? Các cô thể đưa từ từ hỏi.”
“Lâm Dao!” Tôn Nghệ bước lên một bước: “Cô đừng quá đáng!”
“Tôi quá đáng chỗ nào?” Tôi thắc mắc: “Tôi chỉ ở đây, cô rõ xem?”
“Thái độ của cô là ? Chúng cô , ai thiếu tôn trọng khác như cô ?”
“Vậy logic của cô là, đối diện với những phân biệt trắng đen kéo đến gây chuyện, còn bày biện hoa quả đón tiếp cô ?”
“Cô…”
“Hoàn Hoàn,” Trịnh Vũ đột nhiên trầm giọng: “Đừng làm ầm lên nữa!”
“Anh em ?” Hề Hoàn Hoàn mở to mắt: “Vì cô ?”
Trịnh Vũ thở dài, bước tới: “Em đừng gây rối nữa. Lâm Dao bạn trai , gặp , chính là nhân viên phục vụ chuyện trong đám cưới đó.”
“Nhân viên phục vụ?” Tôn Nghệ bật : “Trịnh đại công tử, chuyện mà cũng tin ? Nếu đó thực sự là bạn trai cô , sẽ bò khỏi đây…”
“Lâm Dao.”
Tôi khựng , đầu . Dưới ánh đèn mặt trăng lớn của khách sạn, Lục Minh giữa đám đông đang vây quanh, tay còn khoác một chiếc khăn choàng nữ.
Sao đến?
Anh đến từ lúc nào?
Anh xuyên qua đám đông, bước về phía , nhẹ nhàng kéo bàn tay lạnh của lên: “Nói là đợi , chờ mà tự ?”