Tôi mơ màng ngủ một đêm trong mái hiên công cộng, ngủ đến nỗi lạnh cóng, tay chân buốt giá, cổ đau dữ dội.
Gần đó vài bán hàng rong dậy sớm, đa là bán đồ ăn sáng, mùi bánh bao thơm lừng quyến rũ khứu giác.
Một bà cô phát hiện co ro ghế trong mái hiên, giật .
"Cô bé chứ? Trời lạnh thế đây làm gì?"
Cô chắc nghĩ là lang thang. Tôi , nghỉ một lát.
Bà cô lắc đầu, đưa cho hai cái bánh bao.
Tôi nuốt chửng, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút. Sự ấm áp khiến nhận ngu ngốc đến nhường nào.
Trời lạnh thế , ngủ ngoài đường, lỡ nhiệt độ đột ngột giảm xuống hoặc tuyết rơi, cơ thể sẽ tổn thương đến mức nào chứ.
Chết cóng cũng thể!
Nếu thật sự c.h.ế.t cóng, thì đúng là ngu đến tận xương tủy , vì một tên tra nam mà tự làm c.h.ế.t cóng!
"Dì ơi, để cháu giúp dì bán bánh bao nhé." Tôi hà , lấy tinh thần. Một cô gái lang thang như , buộc kiên cường.
Một cục cứt năm năm, ngửi thấy mùi thối thì vứt thôi! Buổi sáng đông , dì bán bánh bao bận, giúp là nhất.
Tôi giúp bà cô bán đến 10 giờ, mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt ửng hồng của , mang theo một vẻ tươi mới của sự tái sinh.
Bà cô đưa cho 50 tệ tiền công, là buôn bán nhỏ, bảo đừng chê ít.
Tôi dĩ nhiên chê, đẩy chiếc xe nhỏ của nhập thêm ít hàng, tính toán khi dọn hàng tối nay nhất định thuê một nhà trọ lò sưởi.
Tôi vẫn còn vài trăm tệ trong .
Nghĩ đến tiền, ghét bỏ ngu ngốc.
Số tiền tiết kiệm chung của và Lục Phong hơn 20 vạn tệ, tối qua chỉ lo đau lòng và tức giận, quên mất chuyện .
Nhất định đòi , ít nhất một nửa là của !
Tôi đẩy chiếc xe nhỏ về phòng trọ, kết quả nhà trống, ngay cả khóa cửa cũng . Tôi giận dữ đập cửa, nhưng ai trả lời.
Lục Phong sẽ cầm tiền của mà chạy mất chứ?
"Thật ghê tởm!" Tôi lớn tiếng chửi rủa, mối tình năm năm qua biến thành vũng bùn thối rữa, khiến nghĩ cũng thấy buồn nôn.
Vừa , một phụ nữ sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế đang ngẩng đầu từ bậc thang.
Cô khoác chiếc túi LV, chiếc áo khoác dày cộp cũng toát lên vẻ rực rỡ tươi mới. Ngược với , giản dị như con trâu già ở làng. "Cô là Hứa Chiêu?"
06
Người phụ nữ nở nụ , trông khách sáo. Tôi gật đầu.
Cô liền thẳng thừng tiến lên, từ trong túi xách lấy một tấm thẻ ngân hàng. Tôi liếc mắt liền nhận , đây chính là thẻ ngân hàng của . Vậy thì, phụ nữ nghi ngờ gì nữa chính là Triệu Tịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bat-ngo-lam-phai-khong/chuong-4.html.]
Tôi từng gặp cô , bây giờ thấy, khỏi cảm thán cô quả nhiên xứng đáng là bản địa của thành phố lớn, thật tinh tế.
"Cô Hứa Chiêu, Lục Phong kể hết chuyện với , quá bốc đồng, dám đuổi cô khỏi phòng trọ."
Triệu Tịnh tự giới thiệu, ánh mắt khinh miệt của cô lóe lên vụt tắt, đó cô tự tiếp tục : "Tôi mắng , đồng thời mang tấm thẻ trả cho cô, tiền bên trong, lấy một xu nào."
Triệu Tịnh khẽ nhếch môi , "Số tiền tiết kiệm năm năm của Lục Phong, cứ coi như là bồi thường cho cô , cô giữ lấy nhé, về quê mà sống cho , đừng ở đây chịu khổ chịu cực nữa."
Cô nhẹ nhàng và thẳng thừng sắp xếp thứ.
Tôi cảm nhận cô toát một vẻ ưu việt bẩm sinh.
Rõ ràng cô ở bậc thang thấp hơn, nhưng dường như đang cao xuống .
Với giọng điệu gần như thương hại, nhiệt tình sắp xếp nơi chốn đến cho . Một cô nhi đến từ thị trấn nhỏ như , lọt mắt xanh của cô .
Tôi ngược nên cảm kích cô , dù cô mang thẻ về, cho tiền cứu mạng. Tôi cảm thấy thật nực .
"Tôi nên với cô một tiếng cảm ơn ?" Tôi chằm chằm Triệu Tịnh.
Cô mỉm : "Không cần, đây là điều cô đáng nhận. Tôi giúp cô tra , giá nhà ở Mậu Huyện quê cô hơn 6.000 tệ một mét vuông, cô thể cầm tiền tiết kiệm đặt cọc một căn nhà , cũng uổng phí năm năm thanh xuân ."
Tôi gì nữa. Tôi chỉ chằm chằm cô . Cô thắc mắc: "Sao ?"
"Không cả, chỉ là hiếm khi gặp như cô."
"Người như ?"
" , rõ ràng là kẻ thứ ba, mà thể cao ngạo mặt hại mà vui vẻ, cô làm thế nào ?" Tôi chân thành hỏi cô .
Cuối cùng cô nổi nữa.
Cô dường như nhận rằng là một quả hồng mềm yếu. Tôi là một cô gái nhỏ sẽ suy sụp lóc buồn bã về quê.
"Xem , cô gái bán chanh của chúng vẻ tham lam, thì thế , thêm 10 vạn tệ, cô rời khỏi Hàng Thành ngay hôm nay, thế nào?"
Triệu Tịnh đầu tiên nghiêm túc .
"Cô cho một triệu tệ, ở thì ở đó." Tôi khẩy, "Thật cô sợ đúng ? Sợ vạch trần bộ mặt thật của Lục Phong, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô."
Sắc mặt Triệu Tịnh đổi, ánh mắt âm u bất định.
Cô trúng tim đen .
Lục Phong bây giờ là nổi tiếng khắp mạng xã hội, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn .
Nếu khác bỏ rơi bạn gái nghèo, tìm một cô bạn gái giàu , đừng , ngay cả cô bạn gái giàu cũng lột một lớp da.
Một tiểu thư nhà giàu như Triệu Tịnh, rõ ràng lột da.
"Lục Phong thật sự chẳng hiểu gì về cô cả, cô là đồ ngốc." Triệu Tịnh mở lời.
Đang khen đấy.
"Cảm ơn." Đương nhiên đồ ngốc, chỉ là đây quá yêu Lục Phong, nên mới mù quáng thôi.