luôn tỏ cao ngạo.
Tóm là cái mặt dày .
"Viết mà, mắc cỡ gì?"
Giọng trầm thấp của Giang Khâm vang lên.
"Quyển nhất.
"《Những năm tháng liên quan đến em》."
Nghe thấy cái tên sách tương đối bình thường , khựng , động đậy nữa.
Giang Khâm khẽ hỏi:
"Nguyên mẫu, là chúng ?
"Nếu em là , những gì em , sẽ kể cho em hết."
Cửa sổ biệt thự đóng.
Giữa mùa hè, gió thổi mang đến hương hoa ngập tràn trong vườn.
Mùi hương kéo theo ký ức, như trở nhiều năm về .
Tôi quen Giang Khâm, là từ tám năm .
Tôi sinh ở một huyện nhỏ của Quảng Châu, nơi mưu sinh bằng nghề phơi cá khô.
Một gia đình trọng nam khinh nữ.
Thật tên là Nguyễn Dao.
Mà là Nguyễn Yêu.
Chữ Yêu trong c.h.ế.t non.
Còn em trai sinh một năm, tên là Nguyễn Tông Dao.
Chữ Tông Dao trong vẻ vang tổ tông.
Tôi vô tình những lời xì xào của trong làng về ý nghĩa cái tên.
Khi đó hiểu, rõ ràng là cha ruột, tại họ hận đến thế.
Sau mới nhận .
Sự ngu dốt là tội gốc rễ.
Yêu Mai, Dẫn Đệ, Phán Đệ, Vọng Đinh…
Con gái sinh cha đóng dấu là công cụ.
Từ nhỏ cảm nhận sự ghét bỏ và thiên vị của cha .
Tôi bao giờ mua quần áo mới, tất cả đều là đồ mặc rách sửa cho .
Những miếng vá đó, vá vá .
Còn em trai mua quần áo mới mỗi mùa.
Cha làm việc trong nhà máy, tổng lương một tháng đến hai nghìn tệ.
họ bao giờ tiếc tiền mua cho em trai những đôi giày ba bốn trăm tệ.
Còn , ngay cả mùa đông cũng dép sandal, tay chân đầy vết nứt vì cóng.
Em trai ăn gà rán, miệng đầy mỡ.
Tôi chỉ cháo trắng dưa muối, thỉnh thoảng thèm quá, lén lút xé một miếng da gà còn mắng là vô liêm sỉ.
Họ con gái béo lên sẽ ai thèm lấy, nuôi lớn cũng chỉ là đồ lỗ vốn.
Trong cái trường tiểu học ở thị trấn của chúng , nhiều cô gái kỳ vọng.
Họ dường như cũng dần chấp nhận phận, nghĩ rằng cần học quá nhiều.
Dù thì đến tuổi cũng sẽ kết hôn, cuộc đời cứ thế quanh quẩn mảnh đất nhỏ bé , còn khả năng nào khác.
cũng từ bỏ.
Từ nhỏ chỉ một mục tiêu duy nhất.
Đó là lên.
Và ngoài.
Trong thế giới rộng lớn , thể nào chỉ duy nhất một con đường: định giá, gả chồng và sinh con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/banh-xe-dinh-menh/chuong-3.html.]
Sau đó, vô tình một câu .
Điều đầu tiên để trở thành một tác giả tiểu thuyết là gì?
Đó là một gia đình nguyên sinh hảo.
Khi học cấp hai, vô tình xong vài cuốn tiểu thuyết.
Kể từ đó, ý tưởng cầm bút nên một câu chuyện.
Tôi tất cả về gia đình nguyên sinh, kinh nghiệm của và cả lý tưởng của cuốn nhật ký.
Tôi trở thành một nhà văn.
Sau đó, cuốn nhật ký của giáo viên phát hiện.
Sau khi tịch thu cuốn nhật ký của , cô Chu gọi đến văn phòng.
Tôi chút sợ hãi.
Trong cuốn nhật ký, đầy những bí mật thể và những ước mơ bay bổng, vẻ thật đáng hổ khi để khác thấy thời điểm đó.
Sự căng thẳng và lo lắng nhanh chóng tan biến nụ hiền hậu của cô.
Cô trả cuốn sổ cho .
“Đó là tiết Vật lý, em nên làm việc riêng trong giờ học.”
Cô dừng một chút, : “Cô chỉ một trang thôi, , tài năng.”
“Hứa với cô, em hãy tiết sách nhé, ?”
Tôi ngạc nhiên, ngước thẳng mắt cô.
Cô Chu trạc tuổi , nhưng ánh mắt cô khác hẳn ánh mắt của thường ngày.
Khi cô , những nếp nhăn nơi khóe mắt đều ánh lên sự dịu dàng.
Khóe mắt nóng lên, dùng sức gật đầu.
Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần đủ nỗ lực, sẽ dần thoát khỏi cảnh khó khăn.
Cho đến một ngày, thấy bố chuyện với dì Trương hàng xóm.
Dì Trương :
“Hết chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc là coi như các làm tròn bổn phận cha . Con gái học chút chữ là để dạy con trai nó thôi.
“Con gái suy cho cùng cũng nhà .
Chi bằng cho nó nhà máy kiếm tiền phụ giúp Tông Diệu mới là việc chính đáng, lớn như kiếm tiền còn tiêu tiền ? Nhà ai nuôi con gái kiểu đó?
“Nguyễn Dao xinh xắn, khối thèm đấy. Đến lúc đó kiếm chút tiền sính lễ kha khá, cũng tiện cho Tông Diệu lấy vợ. Nguyễn Dao gả an phận sinh con, chăm sóc cho chồng, sống cuộc đời , đời chẳng như thế ? Đến lúc vợ Tông Diệu sinh cho các một thằng cháu trai bụ bẫm, các cứ thế mà hưởng phước thôi.”
Bên ngoài vang lên tiếng vui vẻ.
Lần đầu tiên thấy vui đến , bà đầy khao khát về cuộc sống mà dì Trương miêu tả.
ô cửa sổ hẹp bẩn thỉu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Hóa , dù bây giờ học giỏi đến thế nào.
Lên cấp ba, bố cũng cho học nữa.
Tôi những cô gái học sớm sẽ .
Họ lấy chồng, sinh con từ sớm, những vết rạn da bụng thể trở thành cơn ác mộng mỗi khi tỉnh giấc giữa đêm.
Người may mắn thì chồng chịu khó làm ăn, còn thương vợ thì về nhà cứ ườn giường, chờ đợi khác phục vụ.
Có những cô gái đầy hai mươi tuổi, lưng cõng đứa bé chỉ , tay thoăn thoắt làm việc nhà bếp, đàn ông phía thì chê bạn làm việc chậm chạp, chơi cờ b.ạ.c đá lưng bạn như đang xua đuổi một con lừa—
Thậm chí sinh con gái đầu lòng, hết cữ m.a.n.g t.h.a.i tiếp, cố đẻ cho một đứa con trai.
Và những đứa con gái thường đặt những cái tên cẩu thả, đáng thương, liên quan đến chữ "em trai".
Lớn lên tiếp tục lặp cuộc đời của .
Tôi thấy kế hoạch của bố .
chẳng cách nào cả.
Tôi chỉ thể giả vờ , điên cuồng học tập.
Tôi lặng lẽ làm việc nhà, thậm chí còn cố gắng nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm thêm một khoản từ tiền sinh hoạt vốn ít ỏi, mong đóng học phí cấp ba.
Làm ghen tị với Nguyễn Tông Diệu đến mức nào.
Và cũng căm ghét đến mức nào, khi rõ ràng cơ hội học hành t.ử tế, nhưng vẫn chọn lãng phí thời gian, ôm lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất trong nhà để chơi game vui vẻ.
Thi xong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, đậu trường trung học phổ thông của thành phố với tư cách thủ khoa trường.