Bạn trai tôi là trà xanh - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-09-06 15:41:53
Lượt xem: 4,485

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dì nhỏ mỉa mai: "Yêu? Cậu là nhắm tiền của nhà Triệu Tình chứ gì."

Ninh Dương: "Việc nhắm tiền thì liên quan đến dì nhỏ, dì nhỏ giàu như , xem là chuẩn trả hết tiền cho tất cả các họ hàng nhỉ?"

Một chiêu chí mạng, dì nhỏ lập tức im bặt.

Ninh Dương: "Trả tiền ."

Dì nhỏ giả chết.

Tôi nín .

------

Hai ngày , Ninh Dương đột nhiên đăng một tập tài liệu nhóm chat.

Tài liệu cho thấy bạn trai Trương Tổng của Lưu Hiểu Vy ly hôn hai , ba đứa con, danh nghĩa năm công ty vỏ bọc.

Chúng tưởng dì nhỏ sẽ chùn bước, nhưng dì nhỏ : "Anh năm công ty cơ !"

Mọi đều câm nín, thật sự tự hào, là c.h.ế.t chịu nhận sai.

Dì nhỏ : "Cuối tuần , chúng sẽ tổ chức tiệc đính hôn, nhớ đến tham dự nha."

làm ầm ĩ như , hổ nhất là .

Mẹ là điển hình của "chuột sa chĩnh gạo", xuất từ gia đình mấy khá giả, cuối cùng thể gả gia đình giàu . Họ hàng bên nhà bố, ai nấy đều phú thì quý, còn họ hàng bên nhà thì đỗi bình thường.

Sau khi gả cho bố, bà cùng bố đồng cam cộng khổ, sống tiết chế, nhưng dì nhỏ luôn canh cánh trong lòng, cho rằng hồi đó cướp mất cơ hội xem mắt của bà , bao nhiêu năm nay, bà luôn nhắm .

Mẹ nhẫn nhịn hết đến khác, nể mặt ông bà ngoại, đưa dượng nhỏ công ty của bác cả, thường xuyên giúp đỡ gia đình dì nhỏ, nhưng bà vẫn hề khách khí.

Lần , thể nhịn nữa, thẳng: "Châu Lan, nếu Lưu Hiểu Vy gả cho Trương Tổng, chúng sẽ tuyệt giao."

"Tuyệt giao thì tuyệt giao." Dì nhỏ hề sợ hãi, lẽ bà nghĩ Lưu Hiểu Vy gả hào môn, cần giúp đỡ nữa.

đó bà mở miệng, rằng nhà ngoại thể làm Lưu Hiểu Vy mất mặt, ít nhất bỏ mười vạn tệ để tổ chức tiệc đính hôn.

Thật sự cạn lời.

Tôi tham dự tiệc đính hôn, nhưng Ninh Dương khuyên: "Đi em, dù gì cũng là họ hàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-toi-la-tra-xanh/chuong-13.html.]

Tôi nghĩ cũng đúng, ăn bữa tiệc "tuyệt giao" .

Thứ Sáu, Ninh Dương tăng ca đột xuất, về nhà cùng .

Bảy giờ tối, bay về quê nhà.

-- ---

Về đến nhà, ôm một trận lớn, bà ngoại gọi điện cho , bảo khuyên đừng quá tuyệt tình.

Tôi từ chối: "Bà ngoại, đó là con đường dì nhỏ và Hiểu Vy tự chọn. Những chuyện họ làm, con tin bà rõ. Bao nhiêu năm nay bà luôn thiên vị họ, khiến họ ngày càng quá đáng."

Bà ngoại : "Hai đứa con, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà thể trơ mắt một sống , một sống chứ. Chị giúp đỡ em gái, là chuyện đương nhiên ?"

Tôi cạn lời: "Bà ngoại, công việc của dượng nhỏ là do con giới thiệu. Họ mua nhà, con trả một nửa tiền đặt cọc, nhường chiếc xe cũ của cho họ, ngày lễ tết bình thường đều tặng một vạn tám nghìn tệ, như mà gọi là giúp đỡ ? Lưu Hiểu Vy những năm nay học, học thêm, con ít nhất cũng bỏ mười vạn tệ, bà còn thế nào nữa?"

Bà ngoại : "Đó tiền của con ? Đó là tiền của bố con! Hồi đó bà để dì nhỏ của con chăm sóc bố con, là con cướp mất cơ hội của nó, mới gả cho bố con, phất lên như diều gặp gió, những điều đáng lẽ là dì nhỏ của con hưởng!"

Tôi sốc đến mức há hốc mồm.

Năm đó bà ngoại làm hộ lý trong bệnh viện, mời đến chăm sóc bố gãy xương, bà ngoại việc đột xuất nên nhờ hai cô con gái bà chăm sóc hai ngày.

Lúc đó bà gọi dì nhỏ , dì nhỏ tình nguyện lắm, là chị gái xung phong đến chăm sóc bố, kết quả hai nảy sinh tình cảm, kết hôn sinh con.

Bao nhiêu năm nay, chỉ dì nhỏ cho rằng nợ bà , mà ngay cả bà ngoại cũng nghĩ là nợ dì nhỏ ?

Thật nực !

Tôi cầm điện thoại thư phòng của bố, kể sự việc cho ông : "Bố, năm đó bố gãy xương viện, nếu dì nhỏ chăm sóc bố, bố lấy bà ?"

Bố vẻ mặt ngơ ngác, buột miệng: "Sao thể chứ? Nếu chăm sóc thể lấy thì nên lấy cô bảo mẫu ở nhà! Huống hồ dì nhỏ của con, bảo lấy bà ? Tôi bệnh trong đầu."

Tôi vội : "Bố, con đang mở điện thoại, bà ngoại vẫn còn đang đó."

Bố: "..."

Ông vội ho khan hai tiếng, làm vẻ nho nhã chào bà ngoại, tiếc là lời như bát nước đổ , thể thu về nữa.

Bà ngoại một lời nào, cúp điện thoại.

--- ---

Loading...