Hoắc Tư Mẫn , trong mắt lập tức thêm một tầng sương mù, "Isabella, con thể thừa nhận điều , giả thì giả, thể để họ oan uổng con !"
Xem kìa, cảnh tượng hiền con hiếu bao.
Ôn Dĩ Đồng cụp mắt xuống, đột nhiên mở lời.
"Bức tranh quả thực là giả, họa sĩ khi vẽ tranh thích giấu một vài chi tiết yêu thích của trong tranh, nhưng bức tranh gì cả, hơn nữa ngay cả chữ ký ở cuối tranh cũng đúng nét liền."
Ông lão đang ghế sofa liền mở mắt , về phía Ôn Dĩ Đồng.
"Cô là thật ?"
Ôn Dĩ Đồng về phía ông lão, gật đầu, "Nếu tin, thể lấy những bức thư họa khác của họa sĩ đối chiếu là ."
Quản gia bên cạnh lập tức : "Ông chủ thích họa sĩ , sưu tầm ít, phòng sưu tập lấy giúp cô."
Thư họa mang , Ôn Dĩ Đồng đặt cả hai bức tranh cạnh để đối chiếu.
"Chỗ , nét vẽ ngọn núi là thủ pháp thường dùng của ông , bên trong chữ tắt tên ông , còn chỗ , nét màu cây thông khác với những chỗ khác, là thêm , cuối cùng là chỗ chữ ký ở cuối tranh, nét cuối cùng là một móc câu cong xuống, nhưng bức thì ."
Ôn Dĩ Đồng tìm tất cả những chi tiết bức tranh thật, nếu là cực kỳ hiểu về họa sĩ , thì sẽ thể những chi tiết .
Hoắc Vũ Thành một bên cô, ánh mắt thần sắc rõ ràng.
Ông lão cầm kính lúp, nghiêm túc xem xét từng chi tiết mà Ôn Dĩ Đồng , quả nhiên đúng như lời cô .
"Bức tranh thật sự gì cả, chữ ký cũng sai."
Hoắc Tư Mẫn lời sắc mặt lập tức tái nhợt, "Bố, những thứ đều là thói quen cá nhân của họa sĩ, lỡ như hôm đó ông vẽ bức tranh mà làm những chi tiết đó thì , còn nét cuối cùng của chữ ký , cũng thể lên điều gì!"
Ôn Dĩ Đồng cô cố chấp như , bất lực lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh/chuong-327-toi-biet-do-that-o-dau.html.]
"Bức tranh thể đảm bảo 100%, là giả."
Hoắc Tư Mẫn hừ lạnh một tiếng, "Cô dựa mà nó 100% là giả, ngoài những điều cô , cô còn thêm bằng chứng nào nữa ?"
Ôn Dĩ Đồng thấy bọn họ thấy quan tài đổ lệ, chỉ đành bất lực : "Bởi vì đồ thật ở ."
Ông lão lời lập tức về phía cô, ngay cả trong mắt Hoắc Vũ Thành cũng đầy kinh ngạc.
"Cô thật , cô bức tranh thật ở ?"
Ôn Dĩ Đồng về phía Hoắc lão gia.
"Hoắc lão , chịu trách nhiệm cho mỗi lời hôm nay, hơn nữa thực sự bức tranh thật ở , nếu ngài thích, thể tặng bức tranh thật đó cho ngài."
Hoắc lão gia lập tức vui vẻ, "Thật ? Cô tên là gì?"
"Tôi tên là Doãn Đồng, Hoắc lão , hôm nay đầu tiên đến thăm nhà mà mang theo quà, bức tranh đó cứ coi như là quà của ."
Ông lão Ôn Dĩ Đồng, ấn tượng về cô gái nhỏ thật sự tồi, bèn dùng ánh mắt liếc Hoắc Vũ Thành một cái.
Như đang hỏi Hoắc Vũ Thành quen cô gái từ khi nào?
Hoắc Vũ Thành nhướng mày, "Cô là nhân viên của Tinh Vân, bây giờ là tổng giám đốc của Tinh Vân."
Ông lão Ôn Dĩ Đồng là phụ trách của Tinh Vân, ánh mắt cô còn phức tạp hơn lúc nãy.
Dù ông cũng là làm ăn, thương trường Vân Thành gần đây thêm một công ty mới nổi tên là Tinh Vân, ông thể .
Nghe Tinh Vân trong thời gian tiếp nhận những dự án đều thành xuất sắc, tất cả đều là công lao của cô gái nhỏ ?
"Cô Doãn, đến , tối nay cứ ở ăn cơm , ăn cơm xong để Hoắc Vũ Thành đưa cô về, cũng coi như cảm ơn cô hôm nay giúp giám định thư họa."