Gương mặt của Tần Minh xanh mét, bộ thể diện đều Ngô Cẩm làm mất sạch.
cũng Ngô Cẩm đúng— đụng nổi Hách Vũ Thành, chỉ thể nín nhịn im, cô đám vệ sĩ mang .
Tại phía tây thành phố, trong một nhà kho bỏ hoang.
Ngô Cẩm hai tên đàn ông áo đen mặt lạnh đưa đến.
Trong lòng cô tuy sợ hãi, nhưng sự đố kỵ vặn vẹo khiến cô sinh một chút khoái cảm mơ hồ.
Cô đoán đúng .
Hách Vũ Thành quả nhiên nổi giận.
Hắn vì cái con tiện nhân Ôn Dĩ Đồng mà động can qua!
Cửa kho đẩy mạnh.
Hách Vũ Thành bước , sắc mặt lạnh lẽo như băng ngàn năm.
Tuy vẫn mặc bộ vest đắt tiền, nhưng cà vạt kéo lỏng, cả tản một luồng khí áp khiến dám thẳng.
Ngô Cẩm run lên, cố gắng làm vẻ đáng thương:
“Vũ Thành…”
để cô hết câu.
“Tôi cảnh cáo cô, động cô . Cô quên ?”
Giọng lớn, nhưng mỗi từ đều như tảng đá nện thẳng tim.
Ngô Cẩm hấp tấp biện hộ:
“Tôi… ! Là… là tại cô sức khoẻ yếu, rượu cũng là đám của Tần Minh ép… —”
“Bốp!!”
Một cái tát vang dội đập thẳng lên mặt cô , lực mạnh đến mức khiến cô ngã sấp xuống đất, khoé môi lập tức rách toạc, rỉ máu.
Ngô Cẩm ôm mặt, hoảng hốt .
Cô thể tin— đ.á.n.h cô .
Trong ấn tượng của cô , luôn là đàn ông vô cùng phong độ, dù tức giận cũng sẽ giữ lý trí, bao giờ tay với phụ nữ.
giờ phút , vì Ôn Dĩ Đồng mà đ.á.n.h cô .
Hách Vũ Thành khom lưng, bóp chặt cằm cô , buộc cô thẳng mắt .
Đôi mắt , một chút nhiệt độ cũng .
“Ngô Cẩm, mấy cái trò mèo của cô, tra còn ?”
Hắn cúi xuống, giọng thấp và tàn nhẫn:
“Lần ở biệt thự cho cô cơ hội. xem … cô trân trọng.”
Nói xong, dậy, phất tay.
Lập tức kéo đến một thùng nước biển lạnh buốt mặn tanh, dội thẳng từ đầu xuống Ngô Cẩm.
“A——!”
Ngô Cẩm hét lên đau đớn, nước lạnh buốt khiến run rẩy, lớp trang điểm tinh xảo phá hủy, trở nên vô cùng chật vật.
Hách Vũ Thành lạnh lùng cô , ánh mắt hề d.a.o động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-909-tu-lua-minh-doi-nguoi.html.]
“Ngô Cẩm, nếu cô còn dám động đến Ôn Dĩ Đồng một nữa, sẽ để công ty của Ngô Chấn Hồng phá sản trong ba ngày.
Ngô gia các … sẽ biến mất khỏi Vân Thành.”
Lời , đầu .
Nếu nể mặt Ngô gia, cô căn bản nhiều cơ hội đến .
Ngô Cẩm run lẩy bẩy, gương mặt trắng bệch.
Cô ngẩng đầu, gần như nghẹn:
“Hách Vũ Thành, vì Ôn Dĩ Đồng mà đ.á.n.h ?
Anh quên cô từng đối xử với thế nào ?
Anh rốt cuộc đang làm cái gì !?”
Hách Vũ Thành lạnh, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Tôi , cô là của .
Không sự cho phép của — ai cũng động đến.”
Sự thờ ơ đó khiến Ngô Cẩm như c.h.ế.t .
Cô khả năng của , nhưng vẫn luôn ôm chút vọng tưởng.
lúc mắt … cô tuyệt vọng.
Nước mắt và nước biển hoà lẫn mặt, cô thể kiềm chế mà gào lên:
“Hách Vũ Thành!
Anh đang tự lừa dối !
Anh hận cô , trả thù cô —nhưng thấy cô thương, liền phát điên!
Anh sợ cô c.h.ế.t, vẫn yêu cô !
Anh bảo vệ cô !
Anh còn với cô , đúng !?”
Những lời như con dao, đ.â.m thẳng nội tâm mà cố tình đóng băng.
chính vì trúng, càng thêm ghét cô .
Hắn cho bất kỳ ai vạch trần .
Cho dù là tự lừa , cũng đến lượt Ngô Cẩm .
Đôi mắt lập tức đỏ lên, sát khí cuồn cuộn tràn khắp căn phòng.
Hắn gầm lên:
“Câm miệng!”
Ngô Cẩm dọa đến co rúm .
Hách Vũ Thành , rút điện thoại, giọng cứng như thép:
“Truyền lệnh xuống.
Tất cả đối tác nào còn hợp tác với Ngô Chấn Hồng—tức là chống tập đoàn Hách Thị.
Ba ngày.
Tôi thấy Ngô Chấn Hồng phá sản.”