Ngô Cẩm như sắp c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm, nắm chặt lấy cánh tay của Drake, giọng run rẩy đầy tuyệt vọng:
“Drake, rốt cuộc Hách Vũ Thành thế nào ? A Lu làm gì ? Anh để gặp !”
Drake hất tay cô , nét mặt hề d.a.o động, lạnh nhạt đáp:
“Cô Ngô, cô yên tâm , Hách Vũ Thành sẽ c.h.ế.t . Điểm thể đảm bảo với cô. A Lu dù … cực đoan, nhưng là trân trọng nhân tài.”
Nói xong, khẽ bật , thong thả tiếp:
“Người như Hách Vũ Thành, nếu c.h.ế.t thì thật đáng tiếc. Hiện tại đang tiến hành một vài ‘huấn luyện’, điều sẽ giúp ích cho quá trình hồi phục khi tỉnh .”
Trái tim Ngô Cẩm như ai bóp chặt, tim đập loạn nhịp:
“Huấn luyện? Là huấn luyện gì?”
“Chuyện đó cần cô quan tâm.”
Drake phẩy tay, tỏ vẻ thêm, xoay bước cửa.
“Cô chỉ cần ngoan ngoãn, thể vài lời giúp cô mặt A Lu, giữ cái mạng cho cô. Đừng quên, chính cô là chủ động tìm đến , hợp tác để trừ khử Ôn Dĩ Đồng. Chúng hiện giờ là cùng một con thuyền, mà nhảy xuống giữa đường… thì dễ.”
Những lời đó như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu Ngô Cẩm, dập tắt chút hy vọng cuối cùng trong cô.
Phải, là cô tự chuốc lấy, là cô tự đẩy con đường .
Drake và A Lu đều là một lũ ác quỷ đội lốt , cô làm thể mong cậy nhờ bọn chúng?
nếu cứ giam ở đây, ngày ngày chỉ lóc, thì khác nào chờ chết.
Ngô Cẩm yếu đuối — dù sợ hãi, cô vẫn tìm cách sống sót.
Mỗi ngày, mang cơm đến đều đúng giờ; bên ngoài, âm thanh bước chân tuần cũng quy luật rõ ràng — lẽ là lúc ca.
Mỗi khi động tĩnh, cô đều áp tai sát cửa, lặng lẽ ghi nhớ.
Cửa sổ trong phòng cô kha lớn, thể quan sát cấu trúc của tòa nhà bên ngoài.
Dù làm tận dụng , cô vẫn kiên trì quan sát, tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát — hoặc ít nhất, liên lạc với thế giới bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-845-gia-tri-cua-hach-vu-thanh.html.]
Cô tình trạng của Hách Vũ Thành.
Phải cứu khỏi địa ngục .
Trong khi đó, ở nơi Ngô Cẩm thể thấy — tầng hầm sâu nhất của khu thí nghiệm, Hách Vũ Thành vẫn bất động giường kim loại, cắm đầy những dây dẫn và cảm biến.
Anh chẳng khác nào một cái xác vô hồn, chỉ duy trì bởi những ống thuốc và máy móc lạnh lẽo.
Kể từ buổi “trích xuất ký ức” tàn khốc hôm đó, đặt trong một buồng y tế đặc biệt.
Cơ thể giữ trong trạng thái hôn mê bằng thuốc, nhưng hoạt động não kích thích mạnh mẽ — hề nghỉ ngơi.
A Lu thuê những nhà tâm lý học và chuyên gia thôi miên hàng đầu thế giới, can thiệp tiềm thức của Hách Vũ Thành.
Chúng dùng những mảnh ký ức trích xuất về Ôn Dĩ Đồng, cắt ghép, bóp méo “ghi ” não .
Trong căn phòng thôi miên chỉ ánh đèn vàng yếu ớt, giọng trầm thấp của chuyên gia thôi miên vang lên bên tai , từng từ như lưỡi d.a.o rạch sâu ý thức:
“Hách Vũ Thành, hãy nhớ …
Anh yêu Ôn Dĩ Đồng đến mức nào — vì cô mà từ bỏ tất cả, thậm chí rõ là bẫy vẫn lao cứu cô .
còn cô thì ? Cô trả cho cái gì? Sự phản bội… chỉ phản bội mà thôi.”
Trong đầu Hách Vũ Thành, khuôn mặt mỉm của Ôn Dĩ Đồng thoáng hiện lên, nhưng chỉ một giây , nụ vỡ vụn, bằng cảnh cô đang trong vòng tay Giang Dự Hành.
Những ký ức đẽ xé nát, chắp vá một cách méo mó.
Dưới tác động của thuốc và ám thị thôi miên, não bộ bắt đầu chấp nhận chúng như sự thật.
“Cô bao giờ thật lòng yêu , trong tim cô bao giờ quên chồng cũ — Giang Dự Hành.
Anh , khi biến mất, cô lập tức đính hôn với .
Đám cưới… sẽ diễn trong nửa tháng tới.”
“Trong khi vì cô mà suýt chết, cô trong vòng tay khác, nhạo sự ngu ngốc và tình yêu mù quáng của .”
Giọng thôi miên tiếp tục vang lên, xen lẫn những đoạn ghi âm cắt ghép — là những lời trò chuyện giữa Ôn Dĩ Đồng và Giang Dự Hành bóp méo, thậm chí cả những đoạn tạo bằng AI, y như thật…
Những tiếng giả dối , từng chút một, đang bóp nghẹt tâm trí của Hách Vũ Thành.