Cúp điện thoại xong, Tô Bối Nhĩ khẽ nhướn mày:
“Tôi mà, sẽ tự nguyện đưa cho cô. Chỉ là… cô cũng cho một chút ‘lợi ích’ thôi.”
Ôn Dĩ Đồng cau mày:
“Tô Bối Nhĩ, cô cần tự tiện cứu nữa.”
Tô Bối Nhĩ khẽ , giày cao gót nện xuống nền đá cạch cạch, xoay bỏ :
“Vậy thì… chờ tin của cô nhé.”
Ngày hôm , Giang Dự Hành chọn nhà hàng Pháp mà hai từng lui tới nhiều nhất. Ngay cả chỗ cũng là chỗ quen thuộc năm xưa.
Hắn đến sớm, đợi ở đó. Khi thấy Ôn Dĩ Đồng bước , ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.
Hắn dậy, thành thạo kéo ghế cho cô như thể giữa họ từng những đổ vỡ:
“Đồng Đồng, em đến .”
Ôn Dĩ Đồng xuống, nét mặt lạnh lùng:
“Tìm chuyện gì?”
Giang Dự Hành đối diện, môi nở một nụ khổ:
“Chẳng lẽ nhất định chuyện thì mới gặp em ? Chúng xa lạ đến mức ?”
Ánh mắt Ôn Dĩ Đồng lạnh như băng:
“Tôi tưởng chúng chẳng còn quan hệ gì nữa, đặc biệt là những gì làm.”
Chuyện năm xưa giăng bẫy hãm hại cô, cô nhớ — mà là lười tính toán thôi.
Chẳng lẽ tưởng cô mất trí nhớ ?
Biểu cảm của Giang Dự Hành khựng , đó trở nên “thành khẩn”:
“Đồng Đồng, sai . Khi đó cũng là bất đắc dĩ… Em cũng mà, lúc công ty gặp khó khăn, chỉ để nhân viên thể tiếp tục việc làm…”
Ôn Dĩ Đồng bật lạnh, ngắt lời :
“Thôi đủ , đừng diễn tuồng bi kịch ở đây nữa. Anh hợp với cái vai đó .”
Nghe dùng lý do “vì nhân viên” để ngụy biện, cô thấy buồn .
Một kẻ ích kỷ như , từ khi nào nghĩ cho khác?
Phục vụ đến ghi món, khí căng thẳng cũng tạm thời dịu xuống.
Sau khi gọi xong, Giang Dự Hành hít sâu một , cô bằng ánh mắt như thể đầy “chân tình”:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-785-anh-uong-nham-thuoc-a.html.]
“Đồng Đồng, thật sự hối hận . Những ngày càng lúc càng nhận , yêu… vẫn là em.”
Ôn Dĩ Đồng suýt bật :
“Giang Dự Hành, hôm nay uống nhầm thuốc ? Anh cũng thế nào là yêu ?”
Giang Dự Hành đưa tay định nắm lấy tay cô, nhưng cô né nhanh.
Ánh mắt thoáng xẹt qua một tia tổn thương, nhưng cố lấy tinh thần.
“Anh em hận , điều đó là đáng thôi. xin em cho một cơ hội… để bù đắp. Chúng thể bắt đầu .”
Trong mắt , tình cảm năm xưa giữa họ là thật, cũng tin cô là mềm lòng, sẽ thể dứt bỏ .
Ôn Dĩ Đồng vẻ mặt khiến cô chán ghét , đột nhiên nhớ lời Tô Bối Nhĩ hôm .
Cô khẽ nheo mắt, cố tình nhẹ như :
“Nếu với … hãy đưa cho bộ danh sách đối tác hợp tác của công ty.”
Giang Dự Hành sững :
“Cái gì?”
Ôn Dĩ Đồng ngẩng cằm lên một cách hờ hững:
“Phần lớn các đối tác đó là do đàm phán năm xưa. Không thì Giang Thị sập từ lâu . Bây giờ lấy những thứ vốn thuộc về , gì là quá đáng ?”
Sắc mặt Giang Dự Hành đổi, trầm giọng:
“Đồng Đồng, em những thứ đó làm gì? Nếu em gặp khó khăn cần liên hệ ai, thể giúp em!”
Nghe mà buồn nôn thật đấy.
Với phản ứng , Ôn Dĩ Đồng sớm đoán .
“Không đưa thì thôi,” cô lạnh nhạt dậy, “thế thì còn gì để về chuyện ‘bắt đầu ’ nữa.”
Giang Dự Hành vội vàng ngăn cô:
“Khoan ! Anh ý đó… chỉ là tài liệu là bí mật công ty, cần em định dùng nó để làm gì.”
Ôn Dĩ Đồng xuống , thong thả xoay ly rượu vang trong tay:
“Gần đây đang làm một phân tích thị trường, cần tham khảo vài dữ liệu thôi. Anh căng thẳng như … sợ dùng nó để chống ?”
Giang Dự Hành rõ ràng thở phào, nhưng vẫn chần chừ.
“Đồng Đồng, thể đưa tài liệu cho em, nhưng… em cũng giúp một việc.”
Khoé môi Ôn Dĩ Đồng khẽ cong lên — cuối cùng cũng trọng tâm.
“Là vì đang dự án kẹt đúng ?”