Ôn Dĩ Đồng hít một lạnh, trong mắt tràn đầy ấm nước mắt, cô gần như thể tưởng tượng nổi một con thể chứa đựng ác ý đến mức nào để làm những việc tàn nhẫn với một đứa trẻ.
Hơn nữa, con ch.ó cũng vô tội.
Cô run run hỏi:
“Ông nội, ông tất cả những chuyện ?”
“Có một phần, nhưng nhiều lúc Hách Tôn Tường làm quá tinh vi, hoặc đẩy trách nhiệm cho hầu. Ông nội từng la rầy , cũng một hầu, nhưng hiệu quả ít. Dù Hách Tôn Tường vẫn là nhà Hách mà.”
Giọng Hách Vũ Thành mang chút mệt mỏi:
“Vả ông nội tuổi già, cần cân bằng nội bộ gia tộc, nhiều lúc chỉ thể dằn mặt chứ thể phơi bày tất cả. Anh hiểu khó khăn của ông .”
Anh bao giờ trách ông nội, vì ông là duy nhất đối xử với trong gia tộc Hách.
Ông nội giới hạn, tuổi cao, nhiều việc còn cách giải quyết, từ nhỏ hiểu rõ.
Người ghét duy nhất chỉ Hách Tôn Tường.
Ôn Dĩ Đồng nhớ tuổi thơ của — cô mất khi sinh khó, cô cha nuôi nhận nuôi, và thời gian nuôi dưỡng đó là quãng thời gian hạnh phúc duy nhất.
Khi cha nuôi qua đời, thế giới của cô cũng trở nên tối tăm.
Có lẽ… Hách Vũ Thành hồi đó cũng cảm giác tương tự, rằng thế giới thật vô hồn, chẳng còn màu sắc gì.
Cô thương xót ôm chặt , giấu mặt cổ , giọng nghẹn ngào:
“Xin , em nên hỏi, nên khiến nhớ những chuyện buồn .”
Cô vô tình động chạm đến vết thương trong .
Hách Vũ Thành khẽ vuốt tóc cô, giọng dịu dàng hơn:
“Mọi chuyện qua. Bây giờ Hách Tôn Tường tù, cũng lớn , khả năng bảo vệ bản , và cũng khả năng bảo vệ em.”
Anh cúi xuống hôn lên mái tóc cô: “Đừng lo cho .”
Có thể sống sót đến ngày hôm nay ở nhà Hách chứng minh rằng những chuyện trong quá khứ còn ảnh hưởng gì đến .
Ôn Dĩ Đồng gật mạnh trong lòng , giọng đầy trìu mến:
“Hắn đáng chịu tội, ai thể làm hại nữa.”
Lần đầu tiên Hách Vũ Thành cảm nhận sự quan tâm, thương xót từ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-664-hoi-nho-ho-doi-xu-voi-anh-the-nao.html.]
Im lặng trong giây lát, cô đột nhiên nhớ đến một khác.
Ngẩng lên , cô nhịn một chút hỏi:
“Còn Hách Minh Huyền thì ? Cậu là con trai Hách Tôn Tường, hồi nhỏ đối xử với như thế nào?”
Cô còn nhớ lúc Hách Minh Huyền từng hai làm em cùng cha khác , điều đó cả đời sẽ thể xảy .
Cậu nhà Hách là nơi mạnh ăn h.i.ế.p yếu, nếu tính toán với Hách Vũ Thành, thì cũng là Hách Vũ Thành tính toán với .
Giờ cô Hách Vũ Thành đánh giá thế nào.
Nhắc đến Hách Minh Huyền, ánh mắt Hách Vũ Thành trở nên phức tạp hơn, im lặng lâu hơn.
Cuối cùng chậm rãi , giọng mờ ảo:
“Hách Minh Huyền nhỏ hơn vài tuổi, hồi nhỏ một thời gian quan hệ bọn khá , như căng thẳng.”
Câu trả lời khiến Ôn Dĩ Đồng ngạc nhiên:
“Sau khi mất, tự khóa ở nhà, gặp ai. Hách Minh Huyền khi còn nhỏ, ngơ ngác, chạy theo , luôn gọi là đại ca.”
Giọng dịu dàng, xa xăm:
“Cậu sẽ chia kẹo thích cho , dù từng ăn. Khi ở phòng một , lén , chẳng gì, chỉ bên cạnh chơi xe đồ chơi của .”
Hồi tưởng lúc đó, Hách Vũ Thành hiểu , bỗng cảm thấy nhớ Hách Minh Huyền thời thơ ấu.
Đôi mắt to của khi chỉ chứa sự ngây thơ, ảnh hưởng bởi Hách Tôn Tường.
“Cậu lúc đó cha ảnh hưởng, giống như một đứa em trai bình thường, bám dính.”
Ôn Dĩ Đồng khó mà liên kết “đứa em trai bám dính” mà Hách Vũ Thành miêu tả với Hách Minh Huyền nghiệt ngã, ác độc .
“Vậy… biến thành như ?”
Nghe , ánh mắt Hách Vũ Thành lạnh lùng, mang chút khinh bỉ:
“Sau Hách Tôn Tường nhận việc hành hạ thể xác cô lập đủ làm gục ngã, bắt đầu dùng cách khác. Hắn chắc gì đó với Hách Minh Huyền, từ đó đổi.”
Anh từng nghĩ Hách Minh Huyền giống cha , dù là cha con cũng sẽ .
Anh thực sự từng coi Hách Minh Huyền là em trai.
Nụ lạnh môi hề biến mất, tiếp tục:
“Cậu còn gần gũi , ánh mắt đầy thù địch, bắt đầu cố ý phá hoại đổ cho , hợp tác với các đứa trẻ khác để loại trừ , ngày càng trở nên khó ưa.”