Lâm Vi mắng đến mức câm nín, chỉ run rẩy tại chỗ.
Hách Vũ Thành liếc cô một cái đầy ghét bỏ, lạnh lùng với Trần Vũ bên cạnh:
“Đưa cô , giao cho cảnh sát xử lý, cố ý gây thương tích và phỉ báng sẽ khởi tố theo thủ tục bình thường.”
Họ kết quả kiểm nghiệm ly , cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý nghiêm minh.
Trần Vũ lập tức tiến tới, chút khách khí, kéo mạnh Lâm Vi vốn mềm nhũn như bùn .
Nghe sẽ báo cảnh sát, Lâm Vi lập tức hoảng sợ:
“Không, đừng! Ôn Dĩ Đồng, em sai , em thật sự sai , xin chị tha cho em , em sẽ dám nữa, xin chị…”
Cô thật sự sợ hãi, liên tục cầu xin Ôn Dĩ Đồng.
Cô còn quá trẻ, nếu tù, cả đời coi như tiêu tan.
dù là Ôn Dĩ Đồng Hách Vũ Thành, họ chỉ lạnh lùng cô kéo , ánh mắt hề d.a.o động.
Đối với kẻ thù, khoan dung chính là tàn nhẫn với bản , họ hiểu điều hơn ai hết.
Nếu bỏ qua, ai Lâm Vi sẽ còn làm gì.
Trần Vũ đưa Lâm Vi xong, phòng khách trở nên yên tĩnh, các nhân viên còn đều kinh ngạc cảnh tượng , dám thở mạnh.
Ôn Dĩ Đồng sang Hách Vũ Thành, trong mắt đầy hối :
“Xin Hách Vũ Thành, em nên quá dễ dàng tin lời cô .”
Hách Vũ Thành đưa tay nhẹ đặt lên môi cô, ngăn cô tiếp tục .
Anh cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Mọi chuyện qua. Qua chuyện cũng , ít nhất giúp chúng hiểu rõ tầm quan trọng của sự tin tưởng.”
Anh từ đầu Ôn Dĩ Đồng vốn khó tin khác, lẽ vì những tổn thương từ Giang Dự Hành đây.
Trải qua chuyện , đối với cô cũng hẳn là điều .
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đan , :
“Dĩ Đồng, hy vọng em nhớ, bất cứ chuyện gì xảy , em đều thể trực tiếp hỏi , tin , bất cứ những lời gièm pha sóng gió từ bên ngoài cũng nên trở thành rào cản giữa chúng .”
Ôn Dĩ Đồng siết c.h.ặ.t t.a.y , gật đầu mạnh mẽ, mắt đỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-659-tin-tuong-anh-nhieu-hon-mot-chut.html.]
“Ừ, em nhớ .”
Những trải nghiệm đây khiến cô quen thẳng .
Khi còn bên Giang Dự Hành, dù cô hỏi thế nào, cũng sẽ lừa dối cô.
Nên cô dần hình thành thói quen hỏi nhiều, tự tìm hiểu.
Giờ mới nhận , đôi khi hỏi làm phát sinh thêm rắc rối, và Hách Vũ Thành Giang Dự Hành, thể áp dụng một cách chung chung.
Cô thật sự cảm ơn Lâm Vi, vì nhờ cô mà cô nhận cách ứng xử của với khác vấn đề.
Sau khi Lâm Vi rời , Ôn Dĩ Đồng tự tay nấu cơm, nhưng Hách Vũ Thành ngăn :
“Em chịu trách nhiệm cả ở viện nghiên cứu và Tinh Vân, việc nấu nướng cứ để nhân viên trong nhà làm.”
Lời khiến Ôn Dĩ Đồng thể phản bác, dù thì đầu bếp trong biệt thự hầu hết là mời từ nhà hàng 5 .
Chỉ là trong các nhân viên, cô vẫn thấy bà Lưu – quen cũ.
Khi thấy bà Lưu, mắt cô sáng lên, định xuống gặp bà, thấy bà bước bếp.
Khoan , bà Lưu vốn nấu cơm, đó liệu làm hỏng việc ?
Cô lo lắng, tăng tốc bước xuống, bảo bà Lưu đừng bếp nữa.
Kết quả, bước , cô thấy bà Lưu nhanh nhẹn đồng phục đầu bếp, đội chiếc mũ cao, nấu ăn cực kỳ trơn tru, chút lúng túng.
Ôn Dĩ Đồng: ??
Chuyện gì ?
Nếu từ ngoài, cô còn tưởng ảo giác.
cô đó tận mười phút quan sát, khi bà Lưu bưng một đĩa thức ăn cô, ánh mắt giao , cô càng chắc chắn nhầm .
“Ôi chao!!”
Bà Lưu cũng ngờ Ôn Dĩ Đồng ở cửa, giật đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực.
“Cô Dĩ Đồng, cô đây mà gì?”
Ôn Dĩ Đồng vẫn còn kinh ngạc, cô quên dạy bà Lưu nấu ăn, bà vụng đến mức nào.
Nhìn đĩa thức ăn bà Lưu bưng, mặt bà lóe lên chút ngượng ngùng:
“À… Cô Dĩ Đồng, thiếu gia cũng với là cô đang sống cùng !”