Ngô Cẩm bỗng thấy hổ, hai tay đặt ngực, bắt chéo , nhỏ giọng :
“Là một vài vấn đề trong thí nghiệm nhờ học trưởng chỉ bảo, học trưởng hôm nay rảnh , tan làm thể ăn cơm cùng em một bữa ?”
Hách Vũ Thành mặt biểu hiện gì nhiều, chỉ nhẹ:
“Ngô tiểu thư cần hạ gọi là học trưởng.”
Ngô Cẩm vốn trong viện nghiên cứu, cần gọi theo cách của nhân viên ở đây, chỉ cần gọi Hách Vũ Thành là .
Ngô Cẩm sững :
“Vậy… em gọi là Vũ Thành ?”
Cô hỏi thận trọng, ánh mắt đầy mong chờ.
Hách Vũ Thành như thấy cô, chỉ :
“Quá mật, phù hợp , Ngô tiểu thư cứ gọi là Hách Vũ Thành là .”
Ngô Cẩm lạnh nhạt với , trong lòng nửa phần thất vọng.
Cô chỉnh tư thế, tiếp tục :
“Vậy Hách Vũ Thành, tối nay thể ăn cơm cùng em , em bổ nhiệm trưởng nhóm dự án, vài vấn đề hỏi .”
Hách Vũ Thành khoanh tay, đôi tay dài đan , giọng bình thản:
“Có vấn đề gì cứ hỏi ngay bây giờ cũng , hiện giờ bận gì .”
Bị từ chối hai , Ngô Cẩm cảm thấy trong lòng một nỗi thất vọng sâu sắc.
Cô cúi mặt, nghiến răng, tin kém hơn Ôn Dĩ Đồng đến !
Cô hỏi vài câu vấn đề nhỏ, Hách Vũ Thành đều kiên nhẫn giải thích cặn kẽ.
Khi gần xong, cô :
“Hách Vũ Thành cũng đây em ở viện nghiên cứu nước ngoài, ông Hanh Thụy là thầy kiêm chú ruột của em, khi em tới đây, ông nhờ em mời ăn một bữa cơm, Hách Vũ Thành chắc chắn từ chối chứ?”
Ngô Cẩm thấy dùng danh nghĩa của hiệu quả, bèn viện cớ đưa chú ruột.
Hách Vũ Thành đây từng gặp Hanh Thụy vài khi ở nước ngoài.
Ông Hanh coi là tri kỷ, cũng coi ông là bạn hiểu ý .
Về nước, liên lạc ít hơn nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắn hỏi thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-442-hen-com.html.]
Giờ Ngô Cẩm là ý của Hanh Thụy, còn phản cảm như nữa.
“Đương nhiên từ chối, Ngô tiểu thư xa xôi đến viện nghiên cứu của chúng , nên cũng là mời, bữa cơm do trả.”
Ngô Cẩm thấy đồng ý, mặt lập tức nở nụ :
“Vậy em tranh quyền trả tiền với nữa, em đặt nhà hàng ngay, nếu muộn thể hết bàn.”
Cô định , Hách Vũ Thành :
“Ngô tiểu thư, tối nay sắp xếp khác, bữa cơm dời sang ngày mai nhé.”
Nụ môi Ngô Cẩm lập tức cứng đơ, tay đang cầm điện thoại định đặt nhà hàng cũng dừng .
“Hách Vũ Thành hôm nay… chuyện quan trọng ?”
Hách Vũ Thành trả lời, chỉ gật nhẹ:
“, khá quan trọng.”
Ngô Cẩm lập tức cảm thấy nhục nhã, cô hẹn ăn cơm, còn viện dẫn chú ruột, nhưng kết quả vẫn thua Ôn Dĩ Đồng siêu thị cùng .
Siêu thị thể bất cứ ngày nào, coi trọng Ôn Dĩ Đồng như ?
Ngô Cẩm hít sâu, chỉ thể mỉm gượng gạo:
“Vậy… hẹn ngày mai !”
Ra khỏi văn phòng Hách Vũ Thành, Ngô Cẩm tại chỗ giậm chân một cái, mới tức giận bỏ .
Trong văn phòng, Hách Vũ Thành ly Au Re Blanc Ngô Cẩm mang đến, chỉ liếc một cái làm việc.
Anh vốn thích uống Au Re Blanc.
Ly cà phê đó từ nóng chuyển sang lạnh, cuối cùng khi Trần Vũ từ Hách Thị tới, Hách Vũ Thành :
“Bỏ ly cà phê .”
Trần Vũ sững, nãy tưởng đang ở Hách Thị, cầm ly phòng rửa, thấy cà phê kiểu Mỹ, đoán ngay là ai pha.
Chắc là cô Ôn .
Rửa xong ly, đặt bàn.
Trần Vũ và Hách Vũ Thành chuyện nửa tiếng trong văn phòng, khi Trần Vũ về, thấy Ôn Dĩ Đồng đang quẹt thẻ chuẩn tan làm ở tầng một.
Anh gọi:
“Cô Ôn, thật trùng hợp!”