Bạn Gái Thuê - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:49:13
Lượt xem: 354

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm đó, bước xe với tâm thế như đang leo lên đoạn đầu đài.

Xe ô tô của sạch đến mức thể soi gương sàn. Nội thất đen nhám, mùi hương gỗ trầm dịu dịu, phối hợp hảo với dáng vẻ lạnh nhạt của sếp từng khiến cả phòng kế hoạch run lẩy bẩy chỉ vì câu “cần sửa bộ”.

Tôi im như tượng. Không dám thở mạnh.

Anh lái xe, mở nhạc, gì, cũng thèm .

Chỉ khi đến trạm dừng chân đầu tiên, mới thấy giọng :

“Em vẫn còn thời gian để đầu. phí bồi thường là 100 triệu, tăng vì quá sát ngày.”

Tôi lặng lẽ mở túi bánh gạo ăn như nuốt uất hận lòng.

Trên xe, tranh thủ lướt file thông tin khách hàng do app gửi. Chỉ mấy dòng:

“Đóng giả bạn gái trong 3 ngày. Không để lộ phận. Tương tác mật hợp lý. Người thuê sẽ cung cấp bối cảnh gia đình.”

Rồi sang , lấy hết can đảm hỏi:

“Gia đình … kiểu như thế nào để em còn đường ứng biến?”

Anh , mắt vẫn đường, giọng điềm nhiên:

“Thích dịu dàng, chín chắn, quan tâm. Em cố gắng đừng là chính .”

Tôi suýt nghẹn miếng bánh gạo trong cổ.

“À, và… họ nghĩ yêu hơn một năm .”

“Cái gì?!”

“Năm ngoái, bắt xem mắt. Tôi bạn gái. Họ bắt chứng minh. Bây giờ là lúc chứng minh.”

“Vậy… tại ?”

Anh im vài giây. Sau đó, trả lời bằng một câu khiến suýt trượt khỏi ghế:

“Vì em kiểu thích.”

Đến nhà là gần trưa.

Ngồi xe hơn hai tiếng, tưởng tượng đủ loại nhà — từ mái ngói cũ kỹ đến biệt thự gác lửng. tuyệt đối ngờ :

Ngôi nhà ở là biệt thự sân vườn kiểu châu Âu, lọt thỏm giữa khu ngoại ô thanh bình, bao quanh là rặng cây ăn trái và lối lát đá uốn cong như tranh vẽ. Cổng nhà là loại sắt rèn cổ điển, cánh hoa giấy đỏ tím phủ một mảng lớn mái hiên.

Không khí trong lành đến mức khiến , một đứa sống bằng mì gói với deadline và tiếng còi xe máy, thấy giống con gián lạc vườn thượng uyển.

Tôi bước căn nhà với tâm thế của một diễn viên quần chúng ném thẳng lên sân khấu chính. Tường trắng, sàn gỗ, đèn trần kiểu Ý, nội thất đúng chuẩn “giàu nhưng kín tiếng” — mỗi chi tiết đều khiến nhận : sắp diễn một vai vượt quá trình độ nghiệp dư.

Chưa kịp định tâm lý thì xuất hiện, nhỏ nhắn và thanh lịch như bước từ bộ ảnh gia đình mẫu mực. Bà thấy liền nắm tay, ánh mắt sáng rỡ:

“Chào con! Ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh đấy!”

Tôi sang . Ảnh nào?!

Anh trả lời, chỉ đỡ vali một cách tự nhiên như làm điều đó cả trăm — thì chỉ nhận một ánh điềm tĩnh gợn sóng. Không trả lời. Không giải thích.

Anh liếc mắt như thể câu hỏi đáng trả lời.

Bữa cơm gia đình diễn trong khí ấm áp đến… đáng sợ.

Chỉ bốn — ba , , , và — nhưng áp lực như đang tham gia họp báo công bố yêu CEO.

Mẹ gắp thêm miếng cá, mỉm hiền hậu:

“Hai đứa quen thế nào con?”

Tôi , một tay đón miếng cá, một tay bóp chặt lòng tự trọng:

“Dạ… đầu gặp là ở một quán cà phê. Con đến trễ, mở cửa thì thấy đó. Nhìn một giây… là đời còn lối về ạ.”

Tôi xong mà tự thấy phục chính . Diễn xuất nhập vai, thần thái tự nhiên. Nếu máy , chắc đủ điều kiện thi Oscar.

Ba đặt đũa xuống, giọng trầm nhưng ấm:

“Vậy là con chủ động ?”

“Dạ… chủ động suy nghĩ . Tin nhắn thì… canh ba ngày mới dám nhấn gửi ạ.”

Tôi , liếc trộm . Người đang bên cạnh — bình thản ăn cơm, thái độ khác gì đồng nghiệp trình bày KPI. Chỉ một điểm lạ: môi cong lên, như đang cố nén .

“Thế Tịnh chiều con ?”

Mẹ hỏi tiếp, ánh mắt đầy mong chờ.

Tôi bật chế độ “tạo hình bạn trai mẫu mực” ngay và luôn:

“Rất chiều ạ. Con thích món gì, đều nhớ. Có con thèm cháo giữa trời mưa, chạy xe nguyên thành phố mua về. Tận tâm hơn cả ứng dụng giao hàng.”

Mẹ mà mắt sáng rỡ. Ba thì gật gù, hiền như duyệt xong phỏng vấn tuyển con dâu. Còn thì… húp ngụm canh như uống lời dối chính .

Sau bữa cơm, pha , bảo chuyện riêng. Không gian dịu nhẹ, ánh đèn vàng, một căn phòng khách sang trọng và kín đáo — hảo cho… tra khảo nhẹ.

“Con làm nghề gì ?”

“Dạ… con tiểu thuyết online.”

“Thể loại gì cơ?”

“Chủ yếu là… tình cảm, lãng mạn. Có thêm yếu tố trưởng thành và chữa lành.”

“Vậy chắc con nhiều trải nghiệm hen?”

“Dạ… một phần ạ. quan trọng là cảm xúc. Con thường từ cảm hứng thật. Ví dụ như… mỗi im lặng, con sẽ một đoạn ngược tâm. Còn mỗi … là con nghĩ tới cảnh cầu hôn.”

Tôi đang lời bịa nào đến thứ mấy, chỉ đang bằng ánh mắt lấp lánh. Còn , đang ly mặt mà nghĩ thầm: Cái mà còn diễn tiếp, chắc đổi nghề qua làm biên kịch phim truyền hình dài tập mất.

Sau khi uống cạn ly đầy ẩn ý và dối hơn cả một bộ truyện dài kỳ, mới thở một thì tủm tỉm, nhẹ nhàng tuyên bố:

“Hai đứa chắc mệt ha. Mau lên phòng của Văn Tịnh nghỉ . Mẹ dọn sạch sẽ lắm đó.”

Tôi suýt nữa phun ngụm nước cuối cùng sàn. Phòng của Văn Tịnh? Chẳng lẽ là… ở chung? Cùng phòng? Chung… giường?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-gai-thue/chuong-2.html.]

Tôi sang cầu cứu — nhưng Văn Tịnh chỉ khẽ nhướn mày, nhẹ với như thể đó là chuyện đương nhiên. Sau đó ung dung xách vali lên lầu, mở cửa phòng , tỉnh rụi:

“Em tắm .”

Phòng sạch như phòng khách sạn cao cấp, mùi tinh dầu gỗ tuyết tùng thoang thoảng, ánh đèn vàng dịu nhẹ khiến lòng càng thêm rối. Tôi lấy bộ đồ ngủ dài tay màu xanh nhạt trong vali — màu an nhất, kín đáo nhất — rón rén phòng tắm.

Mười phút , bước . Tóc còn ẩm, má còn hồng, còn bối rối. Tôi giữa phòng mà nên . Không lẽ lên giường ? Ghế đơn thì đúng kiểu “ là khách mời đang đợi gọi tên”, bàn làm việc thì chất đầy tài liệu. Thế là quyết định… tạm lên sofa sát tường, im lặng trần nhà như đang thiền định.

Một lúc , từ phòng tắm bước . Áo phông trắng. Quần dài xám. QUẦN XÁM!!!

Là một tác giả tiểu thuyết chuyên cảnh yêu đương, thể … nghĩ. Trời ơi, ánh đèn vàng, áo trắng, quần xám… kiểu gì cũng thấy quá gợi cảm. Cái dáng cao cao, lành lạnh đó… đúng là dễ khiến liền mười nghìn chữ mô tả hình tượng nam chính.

Tôi đỏ mặt , nhưng muộn. Anh bắt biểu cảm đó .

“Em đang nghĩ gì đấy?”

Giọng đều đều, nhưng ánh mắt thì… dường như cong.

Tôi ho nhẹ, sửa tư thế , giả vờ như nhớ email cần trả lời:

“Không… gì. Nghĩ vu vơ thôi mà.”

Anh gì, chỉ cầm khăn lau tóc, từng động tác đều thong thả và yên tĩnh đến đáng sợ.

“Sao còn đấy?”

Một lúc , hỏi.

“Không mệt ?”

Tôi ngẩng đầu lên, lắp bắp:

“Chúng … ngủ chung giường … sếp?”

Anh , khóe môi cong lên như đang dằn tiếng , đó chậm rãi gật đầu:

“Phải , bạn gái.”

Tôi suýt trượt chân khỏi sofa. Cái cách nhấn nhá hai chữ cuối… như thể đang cố tình đùa giỡn. Mà rõ ràng, đăng ký dịch vụ giả làm bạn gái, tại giờ ngượng chín mặt?!

Thôi thì… liều .

Giường ấm mềm, cảnh ngủ chung. Chưa làm gì là may , lo gì chuyện ngược ? Mày là một đứa mặt dày bằng cái thớt cơ mà!

Tôi hít sâu một cái, lết về phía giường như đang hành quân về tiền tuyến. Cố gắng giữ thần thái “bạn gái hợp đồng chuyên nghiệp”, chui chăn, mặt tường, rút hai tay như một cuộn nem cuốn, thì thầm trong đầu: Ngủ thôi, nghĩ gì cả, ngủ thôi, gì hết.

Một lúc , tiếng đèn tắt, đệm trũng xuống, một nhiệt ấm áp sát gần.

Chết . Mùi hương từ — mát, dịu, phảng phất mùi sữa tắm bạc hà — khiến mất kiểm soát. Tôi im như tượng sáp, mắt nhắm chặt, mồm niệm chú: Bình tĩnh, mày là nhà văn, mày từng cảnh cả trăm , bây giờ chỉ là… mô phỏng thực tế thôi!

.

Không là do mệt, do ấm, do thở đều đều bên cạnh, chìm giấc ngủ lúc nào . Khi mở mắt dậy sáng hôm , phát hiện … đang ôm chặt .

Mặt dán lưng . Tay vòng qua eo. Còn chân… chà, chân thì vắt chéo một cách thể chối cãi.

Tôi c.h.ế.t lặng.

Anh , đôi mắt vẫn mơ màng ngái ngủ, một giây… khẽ.

Tôi độn thổ.

Tôi còn đang run như cầy sấy thì . Một nụ buổi sáng khiến tim ngừng đập vì độ sát thương.

“Sáng sớm nhiệt tình thế ?”

…Câu đó là thứ đáng trong tiểu thuyết, bằng tai thật!

Tôi giật b.ắ.n , lập tức buông như phát hiện đang ôm b.o.m hẹn giờ. Sau đó nhanh chóng chui ngược góc giường, dựng dậy như thây ma sống , tóc rối như tổ quạ.

“Xin… xin ! Tôi… … chắc ngủ mơ!”

Anh chống tay lên má, như thể đang chiêm ngưỡng một hiện tượng lạ, mắt vẫn còn ánh mơ màng nhưng miệng thì nửa trêu chọc, nửa thật lòng:

“Ừm, mơ cũng chủ động ghê.”

Tôi trợn mắt. Trời ơi, cái giọng mà còn chậm rãi thêm chút nữa chắc chui chăn lăn ba vòng văng thẳng xuống gầm giường mất.

Tôi rút gối che mặt, gào thét trong im lặng: Tỉnh táo ! Mày là bạn gái thuê! Là diễn viên nghiệp dư! Là tác giả chuyên nghiệp! Mày lung lay bởi một cái eo thon với một nụ thể g.i.ế.c c.h.ế.t một cái bản thảo dang dở!!!

Sau mười phút vật lộn với nhân cách đạo đức, gom hết can đảm chui xuống giường, bối rối lục vali tìm đồ.

Đang loay hoay thì từ đến, tự nhiên hỏi:

“Em thích bánh mì mì trứng?”

Tôi , còn kịp trả lời thì… phát hiện đang mặc một chiếc áo tay ngắn ôm sát, mái tóc vẫn còn ướt, cổ áo trễ lộ đường xương quai xanh c.h.ế.t .

Tôi: Đừng , đừng , , với bộ lý trí và lý tưởng!

“Tôi… gì cũng … miễn là … ừm… quần xám…” — nhảm trong hoảng loạn.

Anh nhướn mày.

“Quần xám?”

Tôi cắn lưỡi. Toang.

“Không! Tôi là… cần xám mặt vì đồ ăn sáng ! Tôi ăn gì cũng dễ!”

Anh một lúc, thành tiếng. Một nụ hiếm hoi, thật sự bật thành tiếng. Còn thì chỉ gào lên: Sao còn trai hơn cả trong truyện hả?!

Bữa sáng đó diễn trong sự hỗn loạn nhẹ về mặt tâm lý. Tôi nhai bánh mì, đầu thì liên tục phát cảnh tự trách bản , còn Văn Tịnh thì đối diện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên khiến cảm giác… như con mèo chủ nhà thấu hành vi nửa đêm trèo lên bụng ngủ.

Tôi ngậm ống hút ly sữa đậu nành, .

Anh cũng .

“Sao?” — hỏi.

Tôi khựng , định thì chậm rãi thêm:

“Tối nay em chủ động nữa thì đừng ôm sai bên nhé. Đỡ mỏi tay.”

Chết. Tôi. Ở. Đây.

Loading...