12.
Tôi thực sự còn mặt mũi gặp ai nữa.
Lén thò đầu , thở phào, may mà ai ở trong phòng.
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chuẩn thu dọn đồ chạy trốn ngay trong đêm.
Rồi báo với cố vấn học tập để đổi ký túc xá.
Tôi với em.
Tôi cũng uống rượu xong sẽ thành cái dạng đó, chắc chắn thứ gì đó nhập .
Nếu bây giờ Chử Minh , tiêu chắc .
Giọng âm u của Chử Minh truyền tới từ phía : “Cậu định ?”
Tôi dọa bật lên như tên lửa, nuốt nước bọt, trực tiếp quỳ xuống.
“Tôi với , em, cứ đ.á.n.h , thì thấy khó chịu lắm.”
“Tôi thực sự cố ý, ngờ say rượu như thế…”
“Cậu làm cũng , đều là của .”
Chử Minh xổm xuống : “Vậy , đến lúc cho .”
Cậu thở một , vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Sở An, chịu trách nhiệm với .”
Cậu đưa tay chỉ cổ .
Tôi liếc một cái, mặt đỏ bừng, lập tức cúi đầu.
Xương quai xanh trắng nõn của một mảng màu đỏ mờ ám, còn mấy dấu răng rõ rành rành.
Tất cả đều là thành tích của tối qua.
Môi cũng c.ắ.n mấy chỗ, tróc cả da.
Tôi áy náy mở miệng: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ chịu trách nhiệm…”
“Tối qua còn cọ … Xin nhé…”
Cậu nâng cằm lên: “Không kiểu chịu trách nhiệm đó.”
Tôi mơ màng, là kiểu gì?
“Tôi thích , Sở An.”
Tôi sững , mắt dám chớp, miệng há thành hình chữ O.
Cậu lướt xuống môi , ánh mắt tối .
“Còn nữa, cọ …”
“Là thấy mặt đỏ bừng, há miệng, thè lưỡi …”
“Miệng gọi tên , nên mới phản ứng.”
“Là với .”
Não nổ tung, miệng mở đủ rộng để nhét quả trứng gà .
Tôi nhíu mày, phản bác: “ chúng là em ?”
“Cậu còn làm ba nữa, chơi biến thái ?”
Chử Minh nghiến răng: “Đồ ngốc, thích lâu .”
“Lần khi say, cái là bảo bối.”
“Ai ngờ ngốc đến mức thành ba.”
Tôi gương mặt , làm , trong đầu như cái radio ù ù.
Cậu thẳng : “Cậu thấy hôn ghê tởm ?”
Mặt nóng rực như lửa đốt, hổ c.h.ế.t.
Tôi lắc đầu, thực cũng chắc nữa.
“Cho cơ hội làm bạn trai ? Tôi nhất định sẽ đối xử thật với .”
Trong lòng cuộn lên từng đợt sóng lớn, áy náy bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-phong-co-y-do-voi-toi/chuong-6.html.]
Chử Minh lặng lẽ , ánh mắt lấp lánh như trong đó.
“Tôi... Tôi nữa.”
Tôi căng thẳng đến mức co cả ngón tay , l.i.ế.m nhẹ môi .
Chử Minh bật nhẹ nhàng: “Không , cho thời gian. Nghĩ rõ .”
Cậu dậy, kéo lên khỏi mặt đất xoay rời khỏi ký túc xá.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng thứ gì đó nhẹ nhàng quét qua...
Như một cọng lông vũ chạm tim, khiến nơi sâu nhất cảm thấy ngứa ngáy.
13.
Tôi thất thần ghế, bữa sáng Chử Minh mua nguội lạnh từ lâu.
Trong phòng ký túc trống trơn, chỉ còn .
Sao thành thế ?
Tiếng của Lão Đại và Lão Nhị vọng , ngẩng đầu lên .
Lão Đại kinh ngạc: “Lão Tứ, ?”
Lão Nhị xuống cạnh , đưa cho một tờ giấy.
Lúc mới nhận ... Tôi đang .
… Vì ?
Tôi tư cách gì chứ? Rõ ràng là làm tổn thương Chử Minh mà.
Cậu âm thầm thích lâu như thế, chắc chắn chịu nhiều khó chịu.
Lão Nhị thở dài: “Vì Chử Minh đúng ?”
Tôi sững , ?
Lão Đại cũng xuống: “Bọn lâu .”
“Ánh mắt Lão Tam ... Chậc, ánh mắt trong sáng gì.”
“Còn nhớ tên hôm tay với ? Lão Tam vì mà một đấu. Ai dè đối phương chơi bẩn, đ.â.m cho một nhát.”
Lão Nhị tiếp lời: “ đó, lúc đó còn bệnh viện với khâu mấy mũi. Cậu dặn cho .”
Nước mắt trào kiềm chế ... Tôi hề những chuyện .
“Cậu vì bình nước của lúc nào cũng nước nóng ?”
“Lừa là với Lão Nhị tiện tay lấy, thực là Chử Minh một thật xa để lấy nước.”
“Lần xem phim kinh dị , sợ gần c.h.ế.t. Lão Tam đưa tay cho nắm, bóp một tiếng rưỡi.”
“Giữa chừng ngủ luôn, tay Lão Tam bầm hết cả.”
“…”
Trong lòng như x.é to.ạc một lỗ, cảm giác chua xót lan khắp lồng ngực.
Trong những lúc hề , Chử Minh vì làm nhiều đến mức .
Tôi còn rõ Lão Đại và Lão Nhị gì nữa, bên tai chỉ ong ong.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất...
Tôi tìm Chử Minh. Tôi tìm Chử Minh.
Là quá ngu ngốc. Là thực sự quá ngu ngốc.
Tôi bất ngờ bật dậy, lập tức nhắn tin cho Chử Minh.
Một phút trôi qua, vẫn trả lời.
Tim siết , giận ?
Tôi nghiến răng ken két.
Tên Chử Minh thối… Dám thích nữa, đ.á.n.h c.h.ế.t !
Tôi cầm điện thoạ phóng khỏi phòng, chạy như điên đường.
Chử Minh, c.h.ế.t chắc .