9.
Sân bóng rổ đông nghịt , chen còn chen nổi.
Liên quan đến danh dự của hai khoa, còn cả đội cổ vũ nữa.
Tôi mà nội tâm chấn động... Hóa thích xem thi đấu đến .
Không bao lâu chẳng thấy Lão Đại nữa.
Chắc dòng đẩy .
Chử Minh túm lấy vạt áo , bảo vệ trong vòng tay .
“Cậu... Cậu kéo áo sắp biến dạng đó.”
Tôi vốn định bảo nới tay .
Ai ngờ trực tiếp nắm lấy tay , còn nắm chặt.
Tôi cũng chẳng rảnh mà để ý cái dáng vẻ kỳ lạ của hai đứa lúc , vì đang ép thành miếng thịt kẹp giữa đám đông .
Cao Vũ Trì đến mặt , đám đông lập tức nhường một lối .
Ánh mắt rơi thẳng xuống hai bàn tay đang nắm chặt của và Chử Minh.
Tôi giống như bỏng , cuống quýt rụt tay .
… Khoan?
Tôi hoảng cái gì ?
Chúng là em mà?!
Cao Vũ Trì mỉm : “Đi thôi, giữ chỗ cho các .”
Tôi vỗ vai : “Cảm ơn nha, em.”
Ánh mắt đen sâu của Chử Minh vẫn dán chặt lên , khó đoán đến mức rợn .
Tôi gượng vài tiếng: “Đi thôi.”
Hôm nay làm ? Uống nhầm t.h.u.ố.c ?
Cậu , một bước cũng rời.
Trận đấu bắt đầu, ánh mắt đảo khắp sân.
Khó nha!
Khoa Kiến trúc phòng thủ , may mà bên khoa Thể thao sức bền.
Cao Vũ Trì đột phá mấy nhưng thế trận vẫn giằng co.
Tỷ đang hòa.
May là cuối hiệp một, Cao Vũ Trì ném quả ba điểm.
Cậu kéo áo lau mồ hôi, lộ cơ bụng săn chắc.
Tiếng hét chói tai từ khán đài vang lên ầm ầm.
Tôi nhịn , huýt sáo một tiếng.
Ngay lập tức, tầm chắn .
Tôi đẩy Chử Minh: “Cậu làm gì thế?”
Giọng như kết băng: “Cậu che mắt cho .”
Tôi trợn mắt: “Tôi che cái quỷ gì mà che.”
“Cậu thích bóng rổ ?”
“Không hẳn, chỉ thích hóng chuyện thôi.”
Hàng mi Chử Minh khẽ rủ xuống, im lặng gì nữa.
Hiệp bắt đầu, khoa Kiến trúc đổi chiến thuật.
Không khí sân nóng như lửa.
Có vẻ họ sắp lật ngược thế trận.
Tiếng gào thét vang lên.
Tôi rướn cổ : “Lật lật !”
Nhìn Chử Minh chẳng hứng gì, tự nhiên cũng cụt hứng theo.
Tôi kéo tay áo : “Tôi .”
Cậu cúi xuống một cái, đưa rời khỏi đám đông.
Tôi lấy điện thoại nhắn cho Cao Vũ Trì.
10.
Nhìn thấy Chử Minh cầm quả bóng rổ trong tay, sững .
“Ủa? Sao tự nhiên chơi bóng ?”
Làm em ba năm trời, hôm nay mới hóa chơi bóng rổ.
Nhìn dáng vẻ quản chuyện đời , còn tưởng chỉ học hành.
“Chỉ là thích chơi thôi, chứ là .” Cậu mỉm .
Tôi nghiêng đầu: “Đánh một trận ?”
Cậu sững một chút: “Không. Tôi chơi, còn . Chân vẫn khỏi hẳn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-phong-co-y-do-voi-toi/chuong-5.html.]
Tôi bất lực dậm chân tại chỗ: “Khỏi lâu , khỏe re !”
Cậu chỉ gật đầu.
Bóng rổ lướt qua lướt trong tay , động tác nhanh gọn, linh hoạt đến mức chẳng chạm nổi bóng.
Cậu ném một quả ba điểm.
Tôi tức đến phun máu.
Tôi xua tay: “Thôi, nghỉ! Cậu mạnh quá.”
“Đám lúc nãy còn đấu chứ gì .”
Tôi khom thở dốc.
Cậu gần, thở mạnh, nhịp thở đều như .
“Mệt ? Về thôi.”
Tôi vẫn nhịn mà hỏi: “Giỏi như , tham gia đội bóng rổ của trường?”
“Cậu tham gia thì cũng tham gia.”
Cậu đưa một chai nước, tự mở uống một ngụm lớn.
Yết hầu lăn lên lăn xuống vài cái, mà khô cả họng.
Mẹ nó, chỉ uống nước thôi mà cũng gợi cảm dữ ?
Tôi ho nhẹ: “Tôi mời ăn.”
11.
Đi ăn mà gặp quen, bối rối đến mức làm gì.
Lão Đại và Lão Nhị đang mải mê ăn nướng, ngẩng đầu liền thấy và Chử Minh ngay ở cửa.
Hai bên đều ai gì.
Tôi là mở lời : “Ồ, các ăn riêng ?”
Lão Đại gãi mũi: “Nhanh .”
“Chẳng lẽ ăn riêng với Lão Tam ?”
Tôi cũng gãi mũi, cúi đầu gì.
Nhìn ly nước bàn, dùng chiêu uống nước né ánh mắt để tránh thẳng.
Lão Nhị vẻ định ngăn : “Đừng uống…”
Quá muộn, uống .
Chử Minh ngay lập tức véo mặt , ép há miệng: “Nhổ !”
Tôi ngoan ngoãn há miệng, nhưng mà nuốt .
Lão Đại tới giải thích: “Không , chỉ là rượu nặng thôi, uống cũng vấn đề gì.”
Tôi gật đầu, đặt đầu lên lòng bàn tay của Chử Minh.
Chử Minh chút do dự: “Cậu say ?”
Lão Đại liếc , gật đầu: “Lão Tứ uống , uống ly là say .”
Chử Minh bế dậy: “Vậy đưa về .”
Tôi mở mắt, còn đang ngái ngủ, ký ức rời rạc tối qua hiện lên trong đầu.
Nhịp thở của đột ngột dừng , khuôn mặt nóng bừng, tay chân luống cuống chui ngay chăn.
Trời ơi! Tôi tối qua làm gì thế !
Nếu , thề sẽ tát bản hai cái thật đau.
Tối qua, Chử Minh dìu về.
Trên đường, bám cây chịu , tiến đến kéo .
Tôi bất ngờ ôm lấy , vòng tay quấn lấy eo .
Tôi coi như cái cây mà leo lên, sợ ngã, kéo theo m.ô.n.g .
Hai chân quấn quanh eo , ôm đầu và c.ắ.n môi .
Rồi chôn đầu cổ , l.i.ế.m và c.ắ.n tùy ý.
Cậu luống cuống ôm , vẫn tiếp tục chà xát lung tung.
May mà đường ít , Chử Minh bế chạy thẳng về ký túc xá.
Về tới phòng, vẫn hết điên.
Tôi đè xuống ghế, cưỡi lên .
Say rượu mà làm loạn: “Ngựa con, mày chạy ?”
Cậu ngậm ngùi mở miệng: “Chử An, say .”
Tôi sốc đến mức mở to mắt: “Ngựa con, mày ?”
Cậu đầy sâu thẳm, yết hầu lăn lên lăn xuống tự chủ , giọng khàn khàn: “An An, đừng làm loạn nữa.”
Tôi dùng đầu ngón tay vuốt dọc , cằm đặt lên vai, đầu ngậm lấy vành tai .
Hơi thở ấm áp phả tai .
Cậu hít một sâu, giọng đầy kiềm nén: “Tôi đợi tỉnh rượu .”
Trước khi ngủ, chỉ cảm thấy gì đó nóng rực áp khiến cực kỳ khó chịu.