Bạn Cùng Phòng Có Ý Đồ Với Tôi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-29 13:50:58
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ giấc ngủ.

Chử Minh cạnh giường , tay trái cầm điện thoại.

“Cậu ăn gì ?”

Đầu óc của còn tỉnh hẳn: “Hôm nay tiết ?”

Chử Minh khẽ : “Ngủ đến ngốc ? Vẫn hết kỳ nghỉ.”

“Nếu thèm học quá thì dạy riêng cho.”

Tôi lắc đầu lia lịa, chút buồn ngủ còn sót lập tức dọa bay sạch.

“Mắt cá chân còn đau ? Xuống đây bôi t.h.u.ố.c cho.”

Sau tai nóng bừng, cả gương mặt đỏ lên.

Trời ơi, thấy ngại ?!

“Không…Không đau, lẽ là khỏi .”

Tối hôm qua, lên giường ngủ hết.

Tôi cũng tắt điện thoại, nhắm mắt .

Đột nhiên, giường vang lên một tiếng động nhẹ.

đang bò lên, lén lút, khẽ.

Tôi giật , tim đập ầm ầm, vô thức co sát tường.

Chử Minh đưa tay lớn bịt miệng , ghé sát tai : “Nhỏ thôi, ngủ .”

Tôi cứng đờ , gật đầu.

Chử Minh vỗ eo : “Nhích qua bên chút.”

Tôi đành dịch sang, chừa chỗ cho .

Hai chen một chiếc giường nhỏ, kiểu gì cũng chật.

Tôi chỉ dám nghiêng, Chử Minh liền kéo trong ngực.

“Ổn ? Không ép chứ?”

Đây là đầu và Chử Minh chung giường.

Tôi định làm gì.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Sao giường của ?”

“Cậu còn bôi thuốc. Bôi mới ngủ.”

Trong lòng như dòng nước ấm dâng lên.

Không hổ là em , còn lo thương.

“Cảm ơn… Để tự làm .”

Cậu dậy: “Không . Cậu kinh nghiệm, để .”

Nói kéo chăn xuống, bàn tay nóng áp lên mắt cá chân.

Tôi đau đến hít mạnh một , cảm giác ngứa tê lan từ chân lên : “Nhẹ thôi…”

Tôi thấy tiếng khẽ của Chử Minh.

Cậu nắm lấy mắt cá chân của , bôi thứ gì đó mát lạnh xoay xoay xoa bóp.

Tôi cố nhịn cơn ngứa, trốn một chút.

Không , ngứa chịu nổi.

Chử Minh kéo về, tay trái giữ chân , tay tiếp tục bôi.

Tôi nhịn mà bật một tiếng rên nhỏ, cả mềm nhũn.

Âm thanh đó cũng kỳ lạ, mặt nóng lên.

Đều tại làm thành như !

Động tác của Chử Minh khựng , lực tay đột nhiên mạnh hơn.

Tôi kêu lên một tiếng: “Nhẹ chút

Giọng trầm xuống, khàn khàn: “Được.”

Cơn ngứa càng dữ dội, trốn nổi nữa: “Đừng… Được ?”

Cậu đè lên , giữ : “Không.”

Giường kêu cót két như cái cửa gỗ cũ mở .

Tôi sợ dám động, để Chử Minh thừa cơ tiếp tục.

Tôi hít mạnh lạnh, giọng run run: “Vậy… Cậu nhẹ tay chút…”

Chử Minh thấp giọng, mang theo nụ : “Nhẹ thì làm .”

Bất ngờ giọng lão Nhị vang lên: “Tiếng gì ?”

Tôi lập tức kéo chăn trùm kín đầu, co trong đó.

Không hiểu đột nhiên thấy chột , trốn theo bản năng.

Chử Minh thì vẫn bình tĩnh làm tiếp.

Tôi kéo tay áo : “Được , đủ .”

Cậu xoa xoa thêm mấy cái mới dừng.

Tôi thở phào, cuối cùng cũng xong.

Tôi đá nhẹ Chử Minh, hiệu cho xuống giường.

Không đụng trúng , khẽ bật tiếng rên.

Tôi cuống lên: “Tôi đá trúng chỗ đau ? Hay để tôixoa cho ?”

Giọng của còn khàn hơn lúc nãy: “Để .”

?

Tôi hiểu.

Sao đau đợi ?

Chử Minh định xuống giường thì thấy âm thanh của Lão Nhị: “Không động.”

Tim ngừng đập một nhịp, hoảng loạn đến mức kéo Chử Minh : “Đừng xuống!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-phong-co-y-do-voi-toi/chuong-4.html.]

Nửa đêm nửa hôm mà Chử Minh từ giường chui xuống…

Để thấy chẳng là càng hổ hơn ?!

“Sao ?”

“Cậu sẽ làm thức đấy.”

Chử Minh bật : “Vậy xem làm ?”

Tôi suy nghĩ, nếu để Chử Minh đến sáng, đám thấy sẽ lầm tưởng chúng dính như song sinh.

“Tí nữa hãy xuống.”

…Là ảo giác ?

Giọng Chử Minh lạnh hơn , chẳng còn ý : “Được thôi.”

8.

Chử Minh đưa tay về phía .

Tôi ngẩn một lúc: “Làm gì ?”

“Tôi bế xuống.”

Tôi phẩy tay, tự trèo xuống giường.

Vài vết thương nhỏ thôi, cần làm quá.

Mới xuống một nửa thì Chử Minh trực tiếp ôm lấy eo , nhẹ nhàng đặt lên ghế.

Tôi vùng vẫy vài cái, cuối cùng vẫn đành chấp nhận phận.

“Cậu làm gì thế, còn đau nữa.”

Cậu liếc một cái: “Đừng cử động mạnh.”

Tôi phục: “Không thật mà.”

Cậu nhàn nhạt cong môi: “Ngoan, lời.”

Mặt nóng cái bừng.

Trời ạ, mấy câu dễ khiến đỏ mặt chứ?!

Không đúng, em toát khí chất quyến rũ đến quá đáng như thế!

Tôi ho nhẹ, cố tỏ bình tĩnh: “Lão Đại với Lão Nhị ?”

“Đến nhà ăn .”

Tôi gật đầu, tự kéo cái chân đau rửa mặt.

Chử Minh cạnh rửa mặt.

“Tôi xin đấy, tránh , như đáng sợ quá.”

Tôi nghiêng né khỏi tầm mắt , thực sự chịu nổi ánh của , trái tim cũng run rẩy.

Cậu nhẹ giọng : “Cậu .”

Ngón tay run nhẹ, hai tay xoắn với , tai nóng bừng như bốc khói.

Tôi ho nhẹ, cố giữ điệu bộ: “Không cần , đây vốn sức hút sẵn .”

Ngoài cửa vang lên tiếng c.h.ử.i bới: “Hắn đúng là hổ, phục luôn.”

đúng , đầu thấy loại như thế.”

Tôi thò đầu : “Sao đó Lão Đại?”

Lão Đại tức đến mức đặt mạnh suất ăn xuống bàn, lồng n.g.ự.c phập phồng.

Thì đụng cặp đôi kỳ lạ .

Nhìn hộp cơm tay Lão Đại...

Cô gái tưởng là mua cho cô , đưa tay giật luôn.

Lão Nhị giải thích là mang về cho bạn cùng phòng.

Tên nhịn , xô Lão Nhị ngã xuống đất.

Lão Đại bực quá táng cho gã một cú, kéo Lão Nhị luôn.

Tôi ôm đầu đau khổ: “Lúc đầu thì cướp , giờ còn cướp cơm. Đỉnh thật.”

Lão Đại vung nắm đ.ấ.m trong khí: “Nếu sợ kỷ luật, xử cho tên đó .”

“Lão Nhị, chứ?”

Lão Nhị phủi phủi đất: “Không là hết nổi.”

Tôi gật đầu: “Sau tránh xa bọn đó .”

Ăn sáng xong, dài bàn nghịch điện thoại.

Cao Vũ Trì nhắn tin mời xem thi đấu bóng rổ.

Tôi hứng thú trả lời .

Tôi: [Được luôn, đấu với ai?]

Cao Vũ Trì: [Khoa Kiến trúc.]

Tôi: [Được, mấy giờ?]

Cao Vũ Trì: [Ba giờ chiều, sân bóng rổ phía đông trường.]

Tôi đặt điện thoại xuống: “Ai xem bóng rổ ?”

Lão Đại đáp ngay: “Đấu với ai thế?”

“Khoa Kiến trúc.”

Mắt Lão Đại sáng rực: “Đi! Tôi !”

Khoa Kiến trúc mạnh lắm, mấy sinh viên chuyên thể thao nữa.

Nên trận đáng xem.

Tôi cũng ai mạnh hơn nên định hóng.

“Còn ai nữa ?”

Chiều nay Lão Nhị đến thư viện nên .

Không ngờ Chử Minh , bất ngờ.

Tôi trêu: “Học bá cũng thích thể thao ?”

Cậu bằng ánh mắt sâu xa: “Tất nhiên.”

 

Loading...