3.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa và Chử Minh chính thức nổ .
Nói chính xác thì là đơn phương thèm để ý .
Cũng đúng, nên kích động như .
Lỡ hôm đó thực sự say đến mức nhận ai thì ?
Trong lòng khó chịu một cách kỳ lạ. Nhìn vết thương mặt , sắp áy náy c.h.ế.t .
Tôi hiệu t.h.u.ố.c mua ít t.h.u.ố.c trở về ký túc xá tìm Chử Minh.
“Cậu bôi chút t.h.u.ố.c .”
Cậu nhắm mắt làm ngơ với sang chuyện với Lão Nhị, phớt lờ .
Lão Nhị đầy hổ, còn nháy mắt hiệu.
Tôi đành ủ rũ bỏ ngoài.
Khó chịu thật, đồ Chử Minh c.h.ế.t tiệt.
Xuống tầng, định mua chút đồ ăn để xin .
lúc , Cao Vũ Trì ôm bóng rổ : “Người em, đấu một trận ?”
Mắt sáng rực, lập tức chạy qua.
“Được , lâu đ.á.n.h bóng, tay cứng hết !”
Hai đứa khoác vai y như hai em chí cốt mà sân bóng rổ.
Tiếng còi vang lên, lập tức bật nhảy, giật bóng về tay.
Tuy cao lắm, nhưng sức bật thì tệ.
Di chuyển linh hoạt, giơ bóng thật cao.
Nhảy lên một cái, ném chuẩn xác rổ.
Chơi đến quên cả trời quên đất, cho đến khi trời tối dần.
Tôi mệt đến đổ mồ hôi như tắm, thở dốc từng .
“Được , tới đây thôi.”
Cao Vũ Trì đưa chai nước, mở uống ực một ngụm.
“Đi thôi, mời ăn cơm.”
Tôi giật , sặc nước ngay tại chỗ.
Cao Vũ Trì vỗ vai : “Người em, chậm một chút.”
Tôi ho đến đỏ mặt tía tai, nước mắt chảy vì sặc.
Xong , quên mất chuyện xin Chử Minh.
Tôi ho rời : “Không… Khụ khụ… Tôi khụ khụ.”
“Lần ... Khụ khụ... Rồi .”
Tới cầu thang, đụng Chử Minh.
Ánh mắt u ám, gương mặt giấu trong bóng tối rõ cảm xúc.
Tôi bất giác rùng .
Sao cảm giác còn giận hơn lúc nữa ?
4.
Tôi là phá vỡ bầu khí yên lặng : “Cái đó… Cậu ?”
Cậu trả lời, cứ thế lách qua tiếp.
Tôi mặt dày đuổi theo, rốt cuộc là định .
Cậu nhanh, suýt chút nữa theo kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-phong-co-y-do-voi-toi/chuong-2.html.]
Tôi lén lút bám theo lưng , phát chút tiếng động.
Chử Minh bỗng dừng bước, đó đối mặt .
Tôi hoảng loạn đến mức lập tức né sang một bên.
“A!”
Tôi né quá nhanh, để ý bên cạnh là bồn hoa.
Thế là một cú ngã thẳng bụi cây xanh.
Tôi thử chuyển động bàn chân, đau đến mức hít một lạnh.
Xong , xui xẻo đỉnh điểm luôn.
Chử Minh chạy tới cực nhanh, mặt đen như bão.
“Sao ngốc thế hả, đường cũng chịu ?”
Một trận mắng tới tấp đập thẳng mặt .
Tôi ấm ức đến chịu : “Là vì thèm để ý đến , nên mới theo .”
Cậu cẩn thận nắm lấy mắt cá chân : “Thế nào, đau ?”
Tôi hít một lạnh, gật đầu.
Cậu nửa quỳ mặt : “Để cõng tới phòng y tế.”
Tôi bực bội: “Không cần, gọi Lão Nhị đến cũng .”
Cậu nghiến răng nghiến lợi : “Mau lên.”
Tôi nhỏ giọng: “Vậy làm hòa với .”
Cậu tức đến bật : “Tôi giận .”
“Không ? Mấy ngày nay thèm chuyện với .”
“Cậu còn cố tình phớt lờ nữa, đ.á.n.h là sai.”
“Tôi thể giải thích với , nhưng cũng để ý , là em nhất của mà.”
Không câu nào chọc đúng chỗ đau.
Chử Minh , một tay luồn khớp gối , tay vòng qua .
Cậu bế theo kiểu công chúa.
Cảm giác mất trọng lực ập tới, hoảng loạn ôm chặt lấy cổ .
Lấy tinh thần, mặt đỏ bừng như sắp nổ.
“Tôi sai , ơi, xin xin !”
“Cậu thả xuống , đông lắm đó!”
“Cõng ? Tôi cõng cơ.”
Cậu coi như thấy, ôm bước đầy định.
Mặt nóng bốc , giãy giụa nhảy xuống.
Giọng Chử Minh trầm thấp, mang theo cảnh cáo: “Sở An.”
Tôi lập tức bất động, cứng như cái xác.
Tôi chôn mặt n.g.ự.c , lí nhí .
“Tôi nhúc nhích nữa, đừng giận.”
Chử Minh thở dài, giọng đầy bất đắc dĩ.
“Đội mũ lên.”
Tôi từ từ kéo mũ áo hoodie lên, còn siết luôn dây.
Được , bây giờ chắc chắn ai nhận nữa.