Quản lý Đỗ xa xăm, giọng vẻ trầm ngâm. Ông đang nghĩ cách dùng danh nghĩa của Xưởng Dệt để làm túi công tác dã chiến.
“Chẳng quy định ? Sản phẩm của các đơn vị quốc doanh, nếu tự làm thì dùng tên của để sản xuất túi công tác dã chiến, túi đeo chéo hai quai, nhằm giảm bớt sự khó khăn trong việc mua phiếu tem, đồng thời để giữ lợi nhuận cho xưởng. Gần đây, các Xưởng Dệt lớn ở phía nam đang phát triển nhanh, họ còn cho mắt một loạt túi xách kiểu dáng mới mẻ, chúng cũng nên bắt kịp thời đại.”
Quản lý Đỗ nhanh nghĩ cách.
Ông bảo về nhà tìm kiếm một kiểu dáng túi công tác dã chiến cũ kỹ từ , đó tìm hiểu chi tiết các quy định về vật liệu vải bố của tổ chức. Đồng thời, ông hứa sẽ cung cấp cho một phiếu tem công nghiệp mà ông tự . Khi tìm hiểu chi tiết, thực sự tìm một điểm yếu trong quy định: “Không thể dùng tên Xưởng Dệt để sản xuất túi dã chiến, nhưng thể cung cấp một mẫu vật liệu vải bố để các đơn vị tự may vá.”
Lúc , Quản lý Đỗ mới lộ nụ đắc ý: Ông rõ quy định , và đang chờ tự phát hiện .
Phiếu tem cần , túi xách cũng cần , tất cả đều thông qua tổ chức.
Túi công tác dã chiến lớn nhất lúc bấy giờ là túi của nữ công nhân, nhưng hầu hết đều là túi đeo chéo, hiếm thấy loại túi hai quai kiểu Anh Quốc ba lô hai quai. Kiểu dáng đơn giản, màu sắc cũng khác biệt, tất cả đều là màu xanh rêu hoặc xanh lá đậm. Đây chính là nhu cầu thị trường mà chúng nắm bắt.
Trong tổ chức, ai xa lạ với , họ đều sẵn lòng giúp đỡ một nhân viên mới như hỏi mua túi công tác dã chiến. Tôi cũng nhân cơ hội thu thập nhiều thông tin hữu ích.
Mối quan hệ giữa và Quản lý Đỗ càng ngày càng khắng khít hơn. Chúng quyết định: Xưởng Dệt sẽ tự làm mà sẽ hợp tác với một đơn vị sản xuất ba lô hai quai ở tỉnh.
“Cậu làm ?” Quản lý Đỗ hỏi .
“Tổ chức phân bổ chỉ tiêu, chắc chắn sẽ từ chối. Chúng sẽ lấy danh nghĩa các Công xã trong tỉnh, thể lấy vật tư vải bố theo chỉ tiêu.”
Tôi cũng chần chừ, ngay lập tức bắt tay làm.
Chúng cần xin cấp vật liệu vải bố.
Quản lý Đỗ hớn hở, ha hả: “Tôi tìm , sẽ tìm các đồng chí trong tổ chức để xin một buổi hội nghị cấp vải bố.”
Tôi với Quản lý Đỗ rằng chuyện thể vội vàng. Nếu chúng làm lớn, chúng tìm kiếm các chuyên gia dinh dưỡng tương ứng để xin ý kiến về sen.
Quản lý Đỗ cau mày: “À, cũng nghĩ tới chuyện . Chúng cần tìm vài chuyên gia về dinh dưỡng để thẩm định, đó làm giấy tờ chứng nhận, để sen của chúng trở nên danh chính ngôn thuận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-ban-nhung-nam-thap-nien-70/chuong-282.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tôi còn nhắc Quản lý Đỗ: “Để thể đường dài, chúng thể chỉ bán sen. Chúng cần tổ chức một buổi giao lưu thực phẩm, nếu thì sẽ coi là đầu cơ trục lợi. Hơn nữa, những trong đại viện thể hài lòng, họ thể cáo buộc chúng làm ăn bất chính.”
Tiểu Phượng bên cạnh cũng gật đầu, trong lòng bà cũng chút lo sợ.
“, đúng, chúng cần tìm các đồng chí trong ủy ban khu phố, để họ hỗ trợ tổ chức một buổi giao lưu thực phẩm,” Quản lý Đỗ .
Tôi đề nghị: “Hay là chúng mời các chuyên gia về dinh dưỡng và đạo đến để thẩm định cho chúng ? Như sẽ uy tín hơn.”
Quản lý Đỗ gật gù: “ là nghĩ chu đáo hơn . Để tìm hiểu xem.”
Lúc đó, còn rằng việc thẩm định hề dễ dàng, bởi vì nó liên quan đến nhiều lợi ích cá nhân, sen công nhận, chiếm đoạt nó.
Tiểu Phượng thì nhanh chóng mở rộng kinh doanh: “Chúng nên in tên thương hiệu của lên các bao bì sen.”
“Không vội, chúng cần chuẩn thật .” Tôi trấn an Tiểu Phượng.
--- Chương 166: Bán Túi xách - Thông tin Quản lý Đỗ thu thập ---
Quản lý Đỗ vẻ vui mừng khi tổ chức chấp thuận cho Xưởng Dệt may một túi công tác dã chiến để tiêu thụ nội bộ. Ông còn tiết lộ rằng tổ chức thông qua việc mua một lô thiết may vá cũ kỹ và một ít da để làm huy hiệu nhận dạng cho túi.
Việc lợi cho Xưởng Dệt. Mặc dù đây chỉ là một lô hàng nhỏ, nhưng cũng là bước đột phá lớn nhất của Xưởng Dệt từ đến nay, so với việc chỉ sản xuất quần áo theo tiêu chuẩn quốc gia.
Quản lý Đỗ bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Cậu thật sự là nhân tài. Tôi ý định làm lâu dài ở Xưởng Dệt , nhưng mong sẽ giúp Xưởng Dệt mở một con đường mới.”
Tôi cũng thể từ chối. Xưởng Dệt đang trong giai đoạn chuyển , nhân tài thì thiếu, nhưng dám làm, dám nghĩ.
Hơn nữa, cũng rằng Quản lý Đỗ là , ông chỉ làm cho cuộc sống của và vợ con hơn.
Quản lý Đỗ đột nhiên chuyển chủ đề: “Tiểu Triệu (Triệu Chi), cô gái đó, thấy thế nào?”
Tôi giật , hiểu ý ông .
Quản lý Đỗ giải thích: “Tiểu Triệu, cái cô gái giỏi giang mà chuyển Xưởng Dệt ngoại ô đó. Tôi Quách Thái ý định kìm hãm cô . Tôi đang cân nhắc, nên chuyển cô đến Xưởng Dệt của chúng ?”