Bạn cùng bàn là kẻ săn mạng - Kẻ đặt chân đến vùng đất mới

Cập nhật lúc: 2025-06-30 14:57:51
Lượt xem: 0

Thành phố Nam Xuyên, Trung Quốc.

Một sáng mùa thu cuối tháng Chín, bầu trời đổ màu tro xám như một lời cảnh báo vô hình. Những giọt mưa nhỏ nặng như thủy ngân rơi đều kính chiếc xe đen bóng dừng cổng trường Trung học Quốc tế Thiên Long.

Cửa xe mở .

Từ bên trong, một đôi chân dài bước xuống. Váy đồng phục tối màu ôm gọn dáng cao mảnh, chiếc áo sơ mi trắng cài kín cổ tạo vẻ nghiêm chỉnh đến lạnh lùng. Mái tóc đen nhánh buộc thấp, buông lơi vai. điều khiến thể rời mắt – là gương mặt.

Một vẻ điềm tĩnh, pha trộn giữa sự lạnh lẽo và nét trưởng thành vượt lứa tuổi. Đôi mắt đen sâu, lấy một tia cảm xúc. Giống như mặt hồ đóng băng – đến vô thực, nhưng tuyệt đối thể chạm .

Cô là học sinh chuyển trường mới – Lê Hàn

một lát cánh cổng lớn của trường. Đằng là chiếc xe rời trong im lặng. Không ai tiễn. Không ai dõi theo. Và đó chính là điều cô .

“Trường học.”

tấm biển đá ghi dòng chữ mạ vàng, thầm nhếch môi.

"Thứ nơi chốn giả tạo nhất đời".

Cô bước .

Lớp 11A1 – 8:00 sáng.

Giờ tự học đầu ngày. Bên ngoài mưa vẫn ngớt, lặng lẽ gõ nhịp lên khung cửa kính.

Khi cô mở cửa lớp, một vài ánh mắt tò mò ngước lên. Đa phần là con gái. Từ dáng , khí chất đến gương mặt của Lê Hàn – tất cả đều mang theo một sức hút kỳ lạ, khó diễn tả.

Không kiểu dễ thương gần gũi. Mà là thứ lạnh khiến gần nhưng cũng sợ tổn thương.

“Em là học sinh chuyển trường đúng ? Ngồi bàn cuối, cạnh cửa sổ nhé.” – Giáo viên chủ nhiệm mỉm , tay chỉ về phía cuối lớp.

Lê Hàn khẽ gật đầu, một lời.

– thì khựng .

Chiếc bàn ... .

Một trai, áo đồng phục sơ mi trắng xắn tay, dựa lưng ghế, tay trái xoay xoay cây bút máy như trò tiêu khiển. Mắt hướng ngoài cửa sổ. Mái tóc đen bồng bềnh rối. Gương mặt góc cạnh với sống mũi cao và đôi mắt dài, hẹp – đầy chất điện ảnh.

Không hiểu , từ khoảnh khắc cô bước , ngừng xoay bút.

Ánh mắt chuyển sang cô.

Cái đầu tiên chút bối rối của một học sinh. Mà là thứ ánh … của một thợ săn phát hiện con mồi.

hề chớp mắt. Cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-ban-la-ke-san-mang/ke-dat-chan-den-vung-dat-moi.html.]

Chỉ chậm rãi bước về phía chiếc bàn cạnh . Kéo ghế xuống.

Không ai gì.

Không ai , ngay từ giây phút – một trò chơi c.h.ế.t chóc bắt đầu.

“Cậu là mới?” – giọng vang lên. Trầm, ấm, nhưng mang theo cảm xúc.

Lê Hàn thẳng mắt .

“Ừ.”

“Lê Hàn?”

Cô gật.

“Dương Thần.” – Hắn nhếch môi, đưa tay như một động tác xã giao. ánh mắt thì hề “xã giao” chút nào.

Lê Hàn bắt tay. Cô nghiêng đầu, nhếch môi khẽ đáp:

“Trông giống học sinh lắm.”

Dương Thần nhẹ. “Còn thì giống cần học.”

Không ai thêm nữa.

Mưa vẫn rơi. Nhịp gõ đều đều của nó lên mái tôn khiến cả lớp chìm một tĩnh lặng lạ lùng. ở cuối lớp, giữa hai bạn cùng bàn mới quen – là một cuộc đối đầu ngấm ngầm, chậm rãi, như những con rắn đang trườn quanh chờ sơ hở.

Lê Hàn mở sách giáo khoa, giả vờ .

mắt cô hề rời khỏi tấm gương nhỏ phía bút bi. Tấm gương phản chiếu hình ảnh Dương Thần đang… vẽ gì đó mặt của quyển vở.

Một con .

“1905.”

Cô nhíu mày. Dãy là ngày tháng. Không mã lớp. Là gì?

Ngay khoảnh khắc cô liếc – Dương Thần đột ngột đóng vở .

Ánh mắt và cô va chạm trong tấm gương nhỏ. Một cái nhếch môi nhẹ. Rất thách thức.

“Tôi ánh mắt

Kẻ như , đến trường để học.

Mà là… để thành một nhiệm vụ.”

 

Loading...