Bạn cùng bàn là kẻ săn mạng - Căn phòng 1905

Cập nhật lúc: 2025-06-30 15:27:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều hôm , trời vẫn mưa.

Không to, nhưng dai dẳng. Loại mưa kéo dài đủ khiến thấy thời gian cũng đang trôi chậm theo từng giọt nặng trĩu.

Lê Hàn mái hiên khu phòng học cũ. Tay cô cầm một tấm bản đồ trường học ngả màu vàng, góc bản đồ dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh: “Old International Dormitory – Block B”. Bút đỏ khoanh tròn : 1905.

Cô mất ba ngày để tìm mảnh giấy – giấu trong giá sách tầng 2 thư viện, giữa cuốn tiểu thuyết cũ về chiến tranh. Không ngẫu nhiên. Nó là dấu hiệu. Ai đó từng ở đây, từng về căn phòng , và để mảnh dẫn đường dành cho đủ kiên nhẫn.

Và bây giờ, cô đang cánh cửa đó.

1905.

Cánh cửa màu xám bạc, sơn bong tróc từng mảng, như một mảnh xác còn sức sống. Bản lề hoen gỉ. Ổ khóa cũ kiểu dùng chìa. điều kỳ lạ là: dấu niêm phong nào.

Nơi cấm. Chỉ ... lãng quên.

Hoặc cố tình để lãng quên.

Cô đeo găng tay da mỏng, rút cây ghim nhỏ từ trong tóc – một thói quen sinh tồn cũ kỹ. Hai giây, tiếng "tách" vang lên. Ổ khóa mở. Cô đẩy cửa.

Một mùi nồng lên – hỗn hợp giữa bụi, gỗ mục, và… thứ gì đó thoảng qua như mùi khói tắt từ nhiều năm .

Phòng đèn. Cô bật đèn pin điện thoại, quét một vòng: căn phòng trống rỗng, nền gạch cũ, tường bong sơn, góc phòng một chiếc bàn học gãy chân dựng nghiêng tường. Tấm rèm cũ màu be kéo nửa vạt cửa sổ, gió thổi nhẹ làm nó lay động như một cánh tay mời gọi.

Chính giữa phòng, một chiếc tủ hồ sơ sắt loại cũ – khóa gỉ. Cô bước đến, thử kéo nhẹ. Không .

Cô cúi xuống, dùng đoạn thép trong đế giày để nạy – như từng học. Tiếng “két” khẽ vang lên. Cửa tủ bật .

Bên trong là... một tấm ảnh lớp.

Cô rút tấm ảnh , đưa sát ánh đèn. Ảnh mờ, nhưng nét mặt vẫn còn rõ. Một nhóm học sinh lớp 11 – tất cả mặc đồng phục trường Thiên Long – tạo dáng sân cờ. Phía tấm bảng là dòng chữ phấn nguệch ngoạc: “Lớp 11 – Khóa 2017”.

Mắt cô dừng ở trung tâm bức ảnh. Một con gái giữa. Tóc dài, gương mặt lạnh, ánh mắt thẳng, làn da trắng nổi bật giữa đám đông.

Là cô. Chính cô.

Không thể nhầm .

một vấn đề. Một vấn đề khiến tay cô siết thành nắm đấm.

Năm đó – cô đang ở nước ngoài cùng . Cô hề học ở Thiên Long.

Cô lật tấm ảnh .

Mặt ghi dòng chữ run rẩy như vội:

“H. – Đã đến lúc trở .”

Cô hít một . Trái tim đập lệch nhịp.

Họ cô sẽ ? Ai để bức ảnh? Ai là gọi cô bằng ký tự tắt "H."?

Và tại … cô mặt trong một ký ức thuộc về ?

Đột nhiên, một âm thanh vang lên phía khẽ, như tiếng bước chân ai đó ngang qua hành lang.

Cô im lặng. Đèn pin tắt. Cô lùi nhanh về phía cánh tủ, mắt dán khe cửa hé mở.

Tiếng bước chân ngừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-ban-la-ke-san-mang/can-phong-1905.html.]

Lặng. Lặng hơn cả bóng tối.

Rồi...

Cánh cửa phòng khẽ khép . Tự động.

Không gió. Không chuột. Không ai. , ai đó ngoài cửa. Và .

ngay. Cô chờ.

Ba phút.

Năm phút.

Chín phút.

Rồi mới rón rén mở cửa, nấp cánh tường, liếc hành lang. Trống . Không một bóng .

bên cửa, một vật nhỏ.

Một chiếc USB màu đen. Không nhãn. Không ghi chú. Không gì cả.

Cô nhặt lên. Và từ khoảnh khắc đó, một cánh cửa ký ức bắt đầu rạn vỡ.

Cùng lúc đó – tầng .

Dương Thần ban công tầng 5, hai tay trong túi, mắt xuống khu ký túc cũ như thể đang đợi ai bước .

Bên tai , chiếc tai dây vang lên một giọng nữ:

“Mục tiêu đang tiến quá gần. Nếu cô tìm thấy phòng 1905, dữ liệu năm đó sẽ xé toạc.”

Hắn gì.

Cô gái hỏi: “Cậu còn kiểm soát ?”

Dương Thần nhếch môi:

“Cậu hiểu. Đây một con mồi. Đây là một con thú hoang.”

Ngay khi tắt cuộc gọi, màn hình điện thoại sáng lên:

Tin nhắn từ lạ:

“Chơi trò truy sát với cô , sẽ thua.

, chỉ một chết.”

.............

Lê Hàn gương phòng trọ, ánh đèn lấp lóa hắt lên gương mặt lạnh lùng như đá cẩm thạch.

Cô cắm USB laptop.

Thư mục hiện :

“Thiên Long – Dữ Liệu Xóa – Học sinh tử vong năm 2017”

Và cái tên đầu tiên trong danh sách… là “Lê Hàn – chết”

Loading...